Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 823: Người bị ma quỷ bám vào người (1)

Có phải người này không ý thức được dù gì anh ta cũng là một cấp trên hay không vậy?

Đường đường là phó tổng giám đốc của công ty mà há miệng ngậm miệng cứ đòi mời quản lý quèn của trong chi nhánh con ăn cơm.

Rõ ràng là thân phận bất bình đẳng!

Nhìn thấy ánh mắt khác thường của Lục Tân, làm cho phó tổng giám đốc Tiêu thấy hơi chột dạ.

Anh ta cũng biết rõ hành động đường đột mời người khác ăn cơm của mình rất quá đáng, vì thế vội vàng giải thích: “Anh Tiểu Lục, anh đừng để ý, thật sự chỉ ăn bữa cơm mà thôi, dù sao lần trước anh đã giúp em một ân tình lớn vậy, em còn chưa nói cảm ơn anh đàng hoàng mà…”

Lục Tân nghe anh ta nói vậy thì chợt tỉnh ra: “Bởi vì là chuyện lần trước à…”

Anh cũng nhớ lại, mẹ kế của vị phó tổng giám đốc Tiêu trước mặt này cũng được xem như bị anh tự tay đưa vào tù bóc lịch.

Nói như vậy, anh ta cảm kích anh, muốn mời anh ăn bữa cơm cũng là hợp lý.

Vì thế anh sảng khoái hỏi: “Vậy đi đâu?”

“À.”

Có vẻ như phó tổng giám đốc Tiêu không ngờ rằng Lục Tân lại thoải mái đồng ý như vậy, thậm chí còn sững sờ mất một lúc.

Sau đó anh ta cuồng quýt cười nói: “Đương nhiên phải đến chỗ nào thật tốt rồi, không biết lúc nào anh Tiểu Lục rảnh?”

Lục Tân suy nghĩ, cảm thấy khoảng thời gian này đúng là anh rất rảnh rỗi, vì thế nói: “Ít nhất phải sau sáu giờ.”

Phó tổng giám đốc Tiêu vội gật đầu: “Được được.”

Bởi vì anh ta đang gấp, thế nên đã buột miệng hỏi một câu: “Tại sao phải sau sáu giờ?”

Lục Tân dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh ta: “Là quy định giờ tan làm của công ty các cậu, thế mà cậu lại hỏi tôi?”

Phó tổng giám đốc Tiêu lập tức nghẹn họng, không biết phải trả lời như thế nào.

Anh ta nghĩ thầm, định bảo Lục Tân đừng đi làm nữa, lập tức đi cùng anh ta đi.

Nhưng nhìn thấy biểu cảm không ai được ngăn cản tôi đi làm trên mặt Lục Tân, anh ta lại không thể nói nên lời.

Vì thế đành phải ở lại qua bữa trưa, anh ta còn hào phóng mời tất cả mọi người trong công ty ăn cơm hộp, sau đó đi vào trong văn phòng chủ nhiệm Lưu im lặng mở ra máy tính chơi đánh bài, chán chường chờ qua hết buổi chiều…

Còn Lục Tân ở sát vách bên cạnh lại lặng lẽ chơi game xếp hình Tetris.

Chủ nhiệm Lưu chủ động chuyển ra khỏi văn phòng, ngồi ở bàn làm việc trước kia của Lục Tân để đọc hồ sơ.

Tất cả nhân viên đều dùng tư thế chăm chú gấp trăm lần để chăm chỉ làm việc.

Bầu không khí rất hài hòa.

Lục Tân một lòng chờ công ty sắp xếp công việc cho mình chơi game xếp hình Tetris đến sáu giờ chiều.

Bởi vì cả ngày không có việc làm, cho nên anh có cảm giác mình được hời cả một ngày.

Chắc có lẽ là vì anh đang sa đọa chăng?

Nhưng mà cảm giác sa đọa, thật sự quá là thoải mái mà…

Cả buổi chiều hôm nay phó tổng giám đốc Tiêu đã trôi qua trong sự dày vò.

Tuy rằng màn hình máy tính mở game đánh bài, nhưng anh ta vừa chơi vừa không ngừng nhìn đồng hồ, còn thường xuyên đi ra khỏi văn phòng, đứng ngoài hành lang hút hai điếu thuốc, rồi lo lắng sốt ruột gọi điện thoại liên tục.

Anh ta bận rộn ra vào, khiến cho tất cả mọi người trong văn phòng đều cảm thấy bất an, không một người nào dám lười biếng.

Qua một buổi trưa, hiệu suất công việc đã tăng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Tiểu Lục...”

Đến khi đồng hồ điểm sáu giờ, anh ta hấp tấp chạy ra khỏi văn phòng, cất cao giọng gọi vào văn phòng Lục Tân.

Còn bổ sung thêm một chữ cuối cùng: “Anh.”

Sau đó mong chờ nói: “Chúng ta có thể đi chưa?”

Lục Tân bình tĩnh chuyển về giao diện biểu đồ, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, nói: “Chờ thêm một lát nữa.”

Phó tổng giám đốc Tiêu cảm thấy hơi khó hiểu: “Tại sao?”

Lục Tân tò mò nhìn anh ta một cái, nói: “Làm sao có thể lập tức tan làm, ít nhất cũng phải chờ cấp trên ra về chứ.”

Lời này đúng tình lý hợp, trước kia anh cũng từng bị cái này cho ăn hành.

Phó tổng giám đốc Tiêu nghe xong thì mơ màng, ai oán nhìn thoáng qua chủ nhiệm Lưu đang ngồi ở bàn làm việc trong góc phòng.

Nội bộ công ty nhà anh ta đã loạn đến mức này sao?

Phía xa, chủ nhiệm Lưu nhận được ánh mắt của phó tổng giám đốc Tiêu, trong lòng chấn động không thôi.

Ông ta lập tức bày ra dáng vẻ nghiêm túc xử lý hồ sơ, thầm hạ quyết tâm tối này quyết không về trước mười giờ.

Dù sao cấp trên đang nhìn đấy, cơ hội thể hiện thế này có khi cả đời chỉ có một lần.

Cuối cùng Lục Tân và phó tổng giám đốc Tiêu rời khỏi công ty vào lúc bảy giờ rưỡi tối.

Nguyên nhân là bởi vì phó tổng giám đốc Tiêu thật sự không chờ nổi nữa rồi, anh ta ra khỏi văn phòng, thể hiện lòng quan tâm của mình với nhân viên, sau đó âm thầm dò hỏi bọn họ có công việc gì mà không thể hoàn thành trong giờ làm việc, mà cứ một hai phải cố chấp ở lại công ty tăng ca để giải quyết.

Đồng thời, anh còn tỏ vẻ cổ vũ mục tiêu cuộc sống của nhóm nhân viên.

Dùng ngôn từ mơ hồ mà chuẩn xác để ám chỉ ai cần yêu đương thì yêu đương, ai cần đi chơi thì đi chơi.

Nhà tư bản chúng tôi muốn mọi người kiếm tiền cho chúng tôi, chứ không phải bán mạng.

Chỉ những cấp trên đáng ghét mới có thể không thấy phiền mà phô trương, không biết xấu hổ mà ban ra những quy tắc kia.

Chủ nhiệm Lưu cố gắng tỏ vẻ lưu luyến công việc trước mặt phó tổng giám đốc Tiêu, hơn nữa còn là người rời khỏi công ty cuối cùng. Nhưng ông ta lại không ngờ rằng biểu hiện xông xáo lúc này của mình đã khiến cho vị phó tổng giám đốc Tiêu bình thường chẳng biết mang thù là gì đã ghim mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận