Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 827: Con sâu trong đôi mắt (1)

“Cao Nghiêm? Cậu đến từ lúc nào?”

Phó tổng giám đốc Tiêu vừa quay đầu đã sợ đến mức tóc tai dựng ngược, bần thần mất một lúc lâu mới thốt nổi một câu.

Bởi vì kể lại những thay đổi quái dị của người này cho Lục Tân nghe đã khiến anh ta thấy hơi ớn lạnh trong lòng, đột nhiên phát hiện người mình đang kể đã đứng sau lưng nhìn mình từ lâu, cảm giác khủng khiếp này không cần nghĩ cũng biết.

Đặc biệt là khi anh ta đột nhiên ý thức được Lục Tân luôn nhìn về phía bả vai của mình thật ra là nhìn người này, cảm giác kỳ quái càng lúc càng dâng trào xộc thẳng lên não.

Sợ suýt nữa bật khóc.

Thứ nhất, Cao Nghiêm đúng là xấu tính, nếu anh ta đã tới từ lâu, vậy tại sao luôn đứng đó nghe lén Tiêu Viễn nói chuyện của mình?

Thứ hai, nếu nhân viên cấp dưới này đã nhìn thấy Cao Nghiêm từ lâu, thế mà chẳng thèm nhắc nhở anh ta lấy một lời?

Tiêu Viễn có cảm giác bị hai người hợp tác tra tấn.

“Bịch, bịch, bịch…”

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, người chìm trong bóng tối trước cửa nhà hàng đang bước chầm chậm về phía này, sau khi bước vào dưới ánh đèn, Lục Tân phát hiện đây là một người đàn ông cao to, khuôn mặt rất đẹp trai, trang phục mặc trên người cũng rất tốt, một cái áo thun màu đen, khoác ngoài là áo vest màu bạc, thêm đôi giày da, càng tôn lên dáng người cao ráo của anh ta.

Có vẻ ngoài đẹp trai, gia cảnh lại tốt, là mẫu người vừa chào đời đã khiến người khác phải hâm mộ.

Điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ đó là sắc mặt anh ta tái nhợt, tinh thần ủ rũ, trông giống như mất ngủ mấy ngày.

Anh ta im lặng đi đến cạnh bàn ăn, kéo ghế một cái “két”, rồi ngồi xuống.

Chỉ một động tác đơn giản như thế đã dọa cho phó tổng giám đốc Tiêu sợ đến nổi hết da gà, suýt nữa đã đứng dậy bỏ trốn…

“Tôi đã đến từ khi cậu bắt đầu nói xấu tôi rồi.”

Người đàn ông tên Cao Nghiêm này tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó uống cạn một hơi.

Cổ họng anh ta trượt lên trượt xuống, có vẻ như rất khát nước.

Sau đó anh ta nghiêng đầu nhìn phó tổng giám đốc Tiêu, trên mặt treo nụ cười lạnh như có như không: “Thì ra trong lòng cậu tôi là người không thể nói lý?”

“Không phải, không phải, tôi không có...”

Phó tổng giám đốc Tiêu phủ nhận, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lục Tân.

“Vừa nãy tôi nhìn thấy anh ta đẩy cửa đi vào, sau đó đứng ở cửa nhà hàng, không nói không rằng, mà cũng không đi.”

Lục Tân giải thích với phó tổng giám đốc Tiêu: “Có điều dù sao nơi này cũng là nhà hàng, có người ra vào cũng bình thường, vì thế tôi không nghĩ nhiều.”

“Đây là vấn đề nghĩ hay không nghĩ nhiều đấy à?”

“Người bình thường nhìn thấy một người như vậy chắc chắn sẽ cảm thấy rất kỳ lạ đúng không?”

Phó tổng giám đốc Tiêu đã sắp khóc thầm trong lòng, thậm chí còn có suy nghĩ nếu so sánh với Cao Nghiêm luôn đứng trong bóng tối nghe lén anh ta trò chuyện thì cái anh nhân viên cấp dưới thấy Cao Nghiêm đã đi vào mà chẳng có chút ngạc nhiên nào, chẳng phải càng kỳ lạ hơn sao?

Trong lòng anh ta bỗng nảy sinh một cảm giác bất lực.

Anh ta đành phải quay đầu nhìn về phía Cao Nghiêm, lí nhí giải thích: “Chỉ là tôi thật sự lo lắng cho cậu.”

“Gần đây cậu đã thay đổi quá nhiều, thậm chí tôi có cảm giác như không quen biết cậu, cậu đã hoàn toàn thay đổi thành người khác…”

“Tôi vẫn là tôi.”

Cao Nghiêm lạnh nhạt trả lời, ánh mắt toát ra vẻ mệt mỏi vì bệnh tật, lại có một chút cố chấp:

“Cùng lắm chỉ là không để mặc cho các cậu sai bảo như trước kia thôi, không cho các cậu thỏa mãn mà thôi.”

“Nhưng vì tôi không để cho các cậu thỏa mãn mà cậu đã tìm người đến đối phó tôi sao?”

Vừa nói, anh ta vừa nhìn thoáng qua Lục Tân, trong ánh mắt ngập tràn lạnh lùng u ám, điên cuồng và khiêu khích.

Trên mu bàn tay anh ta hơi hiện gân xanh, cầm lấy cái nĩa, rồi siết chặt nó.

Anh ta mang lại cho người ta một cảm giác giống như một kẻ điên có thể nhảy dựng lên cầm dao đâm người khác bất cứ lúc nào.

Lục Tân đón ánh mắt của anh ta, đáp lại bằng nụ cười đầy thiện ý, rồi gật đầu.

“À… Không phải như thế...”

Phó tổng giám đốc Tiêu bị lời nói của Cao Nghiêm làm nghẹn họng, vừa lo lắng vừa buồn rầu giải thích: “Thật đấy, không phải tôi tìm người đối phó với cậu, thật sự là gần đây cậu đã làm ra quá nhiều chuyện quá đáng, cậu không chỉ giành bạn gái của Lý Bình, mà còn cầm dao đâm cậu ta, chuyện này thật sự… Chúng ta đã là bạn bè chơi với nhau mười năm, sao cậu có thể không màng tình cảm mà làm ra chuyện điên khùng vậy chứ…”

Lục Tân ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, đánh giá.

Phó tổng giám đốc Tiêu dám thuật lại những lời này trước mặt anh ta, điều này chứng minh điều mà phó tổng giám đốc Tiêu nói chính là sự thật?

Người đàn ông họ Cao này đúng là kiểu người dám trắng trợn tuyên bố muốn giành bạn gái của người ngay trước mặt họ, sau đó lời qua tiếng lại cầm dao đâm người?

Không thể không nói, nhìn tạo hình của anh ta bây giờ đúng là có thể làm ra chuyện này thật.

“Vậy thì sao?”

Trong lúc Lục Tân đang suy nghĩ thì giọng nói của Cao Nghiêm bỗng nhiên được nhấn mạnh lên, trên cổ nổi gân xanh giống như những con rắn bò len lỏi.

“Cái thằng khốn kia cho mình là ai, thế mà dám xông lên đánh tôi, tôi đâm nó thì có sao?”

“Đến cả mối làm ăn trong công ty rách của nó đều là tôi cho nó, sao nó có gan mắng tôi, dám giơ nắm đấm về phía tôi hả?”

“Tôi biết bình thường cậu luôn quan tâm cậu ta…”

Phó tổng giám đốc Tiêu cũng có hơi sốt ruột, nhíu chặt chân mày, nói: “Nhưng mà lúc ấy cậu đã hôn bạn gái cậu ta ngay trước mặt cậu ta mà…”

Cao Nghiêm cười khẩy: “Tôi gặp cô gái mình thích thì theo đuổi, điều này không phải rất bình thường sao?”

“Bình thường gì mà bình thường?”

Giọng nói của phó tổng giám đốc Tiêu bất chợt vút cao lên: “Nhưng mà cậu lại tra tấn người ta…”

“Tôi thích tra tấn cô gái mình thích, có vấn đề gì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận