Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1364: Con không hề muốn hủy diệt thế giới này (1)

Dưới vầng trăng máu, trường tiểu học Trăng Máu, phòng làm việc của hiệu trưởng.

Sau khi cô Tiểu Lộc kể xong những lời đó, giống như đã sử dụng hết tất cả năng lượng của mình, đầu vô lực thấp xuống. Ở vị trí cổ tay cô bị cắt, mặc dù đã được cuốn vải thưa thật dày, nhưng lại rướm máu một lần nữa. Màu đỏ của máu ướt đẫm tấm vải trắng, nhìn thấy mà có chút giật mình, trong phòng làm việc ánh đèn lờ mờ lần nữa trở nên mê ly thê thảm.

Có tiếng cười hi hi như có nhưng không vang lên ngay ở trong phòng làm việc.

Không gian mà ánh đèn không thể chiếu tới, ngập tràn bóng tối, bắt đầu xuất hiện một bóng người thần bí quái dị. Bọn họ từng người từng người rất quen mặt với ba người, chạy ở trong bóng đen cũng giống như chạy ở ngoài ánh sáng mặt trời. Bọn họ cười hì hì chơi đùa, sau đó cách cô Tiểu Lộc càng ngày càng gần, từng bàn tay nhỏ bé rối rít đưa ra từ phía sau ghế sa lông , nắm lấy tóc cô Tiểu Lộc.

Chuyện này khiến người khác không thể nào phân biệt được hình ảnh thiệt giả, có một loại cảm giác áy náy sâu nặng.

Đây là một loại tuyệt vọng.

Mà Lục Tân lúc này đang cô đơn đứng ở trong phòng làm việc, đầu cúi thấp, giống như không nhìn thấy cảnh này.

“Đừng mà…”

Nhưng lúc này số tám bỗng nhiên nhỏ giọng kêu lên.

Âm thanh của anh ta vang dội, vang vọng khắp trong phòng làm việc vây quanh những thứ mê ly hư ảo của cô Tiểu Lộc, lúc này cũng hơi lui lại về phía sau.

Số tám cắn chặt hàm răng, nhảy tới bên người cô Tiểu Lộc, giúp cô ấy xua đi những mờ ảo xung quanh và năng lượng tinh thần tán loạn không chân thật, lớn tiếng nhắc nhở cô ấy: “Cô tỉnh lại đi, cô không nên ngập tràn trong cảm giác áy náy này. Đây không phải là tội lỗi mà cô cần phải đeo trên lưng…”

Nhưng trên mặt cô Tiểu Lộc chỉ có buồn bã.

Đồng hồ trong con ngươi của cô ấy đã nhảy về số không, biến thành màu máu đáng sợ.

Mà bên trong đôi mắt cô lại đang chiếu một hình ảnh chập chờn.

Đó là một cô bé buộc tóc đuôi ngựa luôn luôn chống eo dưới ánh mặt trời, cực kỳ vui sướng. Cô ấy có sức sống, cũng có chút hoang dã trong thế giới dã man này. Cô ấy rất có cảm giác chính nghĩa, nhưng cũng luôn đưa ra những quyết định nho nhỏ bá đạo thông minh để làm thay người khác.

Cô Tiểu Lộc căm hận nhìn cô bé này.

Cô tình nguyện giết chết bản thân trong quá khứ, để chuyện không đi tới tình cảnh bây giờ.

“Không cần phải như vậy…”

Số tám nhìn áy náy và căm hận trong mắt cô ấy càng ngày càng nồng đậm, cảm nhận được lực lượng tinh thần của cô từng bước từng bước lan tỏa, dường như tuyệt vọng hô to lên: “Chuyện này không liên quan đến cô, giết người là ông ta, là người thầy kia, là lão viện trưởng lúc đó…”

“Vốn dĩ tôi muốn xét xử anh ta trước, sau đó lại đi xét xử lão viện trưởng…”

“Nhưng mà tại sao lại đổi thành cô…”

“Nếu như chuyện này cuối cùng là do cô chịu trách nhiệm, vậy những thứ tôi đang theo đuổi lại trở thành cái gì…”

Anh ta tuyệt vọng kêu lên, thậm chí còn khấn cầu nhìn Lục Tân đang đứng trầm mặc ở bên cạnh không nói gì, nhưng Lục Tân không trả lời, cô Tiểu Lộc cũng không nói gì.

Tất cả những chuyện này dường như không có cách nào cứu vãn nổi, từng bước từng bước đi về phía tuyệt vọng.

“Rầm.”

Bỗng nhiên mà giờ khắc này, cửa phòng làm việc bị người khác đạp ra, trong hành lang có một bóng người im lặng đang đứng. Ông ta từng bước từng bước đi vào phòng làm việc, lúc này mới nhìn rõ, người kia chính là ông bảo vệ. Ông ta ôm theo một khẩu súng ngắn, trên gương mặt già nua đều là tức giận cùng vặn vẹo. Màu đỏ trong mắt rồi như mơ hồ có thể thấy được khỏe mạnh và chút ướt át.

“Không phải cậu vốn dĩ là như vậy sao?”

Ông bảo vệ nhìn được những người trong phòng làm việc, nhất là thấy được dáng vẻ chán nản nằm trên ghế sofa, ánh mắt tuyệt vọng của cô Tiểu Lộc.

Súng trong tay ông ta không chỉ về Lục Tân, mà lại chỉ về hướng của số tám.

Âm thanh trầm thấp nhưng lại tràn đầy tức giận, lớn tiếng nói: “Khi còn bé, cậu chính là cái dáng vẻ như này…”

“Cậu thích tố cáo cái này tố cáo cái kia, là bởi vì cậu tốt bụng sao?”

“Không đúng, chỉ là bởi vì có thích tố cáo.”

“Điều này khiến cho cậu có một loại cảm giác thỏa mãn, cũng có thể để cho cậu trở thành đứa trẻ ngoan nhất biết nghe lời trong lời giáo viên.”

“Đến tận bây giờ.”

Ông ta bỗng nhiên hét lên một tiếng, kéo nòng súng lên đạn, chĩa vào đầu số tám, hung dữ nói: “Bây giờ cũng vậy.”

“Hai đứa bé này sống như vậy cũng không dễ dàng gì, con mẹ nó, cậu cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”

“Lại tới đây vung tay múa chân?”

Ông bảo vệ xuất hiện khiến cho số tám mờ mịt trong giây lát.

Anh ta gần như thấy được một bóng dáng quen thuộc, dần dần chồng lên chồng lên với ông bảo vệ trước mắt.

Nhưng lại không thể nhớ ra được rốt cuộc ông bảo vệ là người nào.

Anh ta dường như bị lời của ông bảo vệ vạch trần một tấm màn che, thấy được những xấu hổ lúc tuổi thơ của mình.

Hai cánh môi giật giật, như muốn nói gì đó.

Nhưng lời đến khóe miệng lại có cảm giác bất lực như vậy, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Bên ngoài trường tiểu học, bóng dáng lay động.

Chẳng biết từ lúc nào trong sân đã dần dần xuất hiện rất nhiều người.

Bọn họ mặc tây trang màu đen, trong tay xách theo một chiếc cặp màu bạc, chậm rãi bước nhẹ tới trước cửa sắt của trường tiểu học.

Mặc dù cửa sắt đã được khóa kín, thậm chí còn chăng dây điện xung quanh, còn có một ít thiết bị điện tử kỳ quái bố trí ở cửa và xung quanh những bức tường, nhưng bọn họ vẫn có thể im lặng không một tiếng động xuyên qua cánh cửa sắt, đi tới sân trường nhỏ nhỏ bên trong, lẳng lặng nhìn.

Càng ngày càng nhiều người đi vào, dường như đã chen chúc đầy sân.

Bọn họ đều duy trì một động tác đứng ở dưới sân trường, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn về phía tầng ba.

“Mau, mau bảo bọn họ cút đi.”

Ngón tay ông bảo vệ sờ đến cò súng, dùng sức dí vào trán số tám, tức giận kêu to.

“Tôi…”

Số tám bất lực mở miệng: “Tôi không làm được.”

“Cậu…”

Nghe được những lời của anh ta, ông bảo vệ cũng nổi gân xanh muốn nổ súng.

Nhưng đúng lúc này, Lục Tân bỗng nhiên đưa tay tới, nắm được súng của ông ta, chậm rãi tiến lên.

Giờ khắc này, Lục Tân cũng không biết mình cần nói gì, cũng không biết mình phải làm gì.

Những gì cô Tiểu Lộc vừa nói, khiến cho anh có một loại tan vỡ không thể ứng phó kịp.

Thật ra những chuyện cô ấy nói, đối với bản thân anh cũng không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng đối với bản thân cô ấy thì lại ảnh hưởng cực lớn.

Chẳng qua đây chỉ là cô ấy tự trách, cô ấy tự nguyện đem tất cả những sai lầm gắn lên người mình.

Ngay cả số tám cũng không đồng ý hành động này.

Nhưng mà bên trong sự tự trách của cô ấy, lại vạch ra một chân tướng

Chân tướng này đối với chuyện bản thân của cô ấy không có ý nghĩa gì quá lớn, nhưng có ảnh hưởng cực lớn đối với Lục Tân.

Luôn có một vài chuyện nhỏ không có ý nghĩa gì đối với thế giới này, nhưng lại có tính quyết định đối với một vài người.

Tại sao lại trở nên như vậy chứ?

Đây rõ ràng là người duy nhất bản thân anh tin tưởng, rõ ràng là người bạn thân duy nhất quen biết từ khi còn nhỏ.

Bởi vì cô ấy tin tưởng anh, anh mới có động lực ngay từ đầu, từng chút từng chút biến bản thân trở thành loại người như vậy. Cho dù sau này phát hiện ra rằng, khi còn bé cô ấy có chút hiểu lầm gì với mình, nhưng bản thân anh vẫn rất tin tưởng cô ấy.

Thậm chí là hiểu lầm này, còn được bản thân anh biến thành một loại động lực để cố gắng chữa khỏi chính mình.

Nhưng đến bây giờ anh mới biết, hóa ra người hiểu lầm lại là anh.

Vô tri vô giác, không có một phương hướng nào trưởng thành, chịu đựng và cố gắng nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại không có ý nghĩa gì.

Tất cả hết những người này chẳng qua chỉ là được đứng trên một lời nói dối....
Bạn cần đăng nhập để bình luận