Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1222: Lễ rửa tội ác mộng của Thần (1)

Cậu ta nói một lúc lâu khiến Hạ Trùng cũng ngơ ngác quay sang nhìn Lục Tân.

Cô cảm thấy suy nghĩ của mình không theo kịp.

Trong thế giới được gọi là cơn ác mộng của Thần, cô đã từng nhìn thấy người có sức mạnh mạnh nhất.

Thậm chí, người này còn là một trong những người mạnh nhất trên thế giới.

Nếu một người như vậy đến viện nghiên cứu, cậu ta sẽ trở thành điều tra viên cấp độ nào cơ chứ?

Chẳng lẽ chỉ có thể bị điều tra?

Nhưng mà, người mạnh nhất tưởng như đã đạt tới năng lực có thể làm tất cả mọi thứ bây giờ lại lộ ra biểu cảm tuyệt vọng và khẩn cầu người đội trưởng Đơn Binh của Thanh Cảng này giết cậu ta. Hơn nữa, còn nói Đơn Binh có thể giết chết cậu ta?

Chuyện gì đã xảy ra với thế giới này vậy chứ?

Rốt cuộc ai là người không bình thường?

Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn của Hạ Trùng, Lục Tân cũng trầm mặc, lẳng lặng nhìn Nhị Hào.

"Cậu điên à?"

Một lúc lâu sau anh mới nói tiếp: "Cậu muốn tôi giết cậu?"

"Đúng vậy."

Nhị Hào quay đầu nhìn Lục Tân, trên khuôn mặt tái nhợt mà mê man của cậu ta hiện lên sự kích động: "Số Chín, tôi sẽ không chết được, bởi vì tôi sẽ sống lại trong cơn ác mộng này. Sống lâu như vậy, tôi chỉ muốn thoát khỏi nó, nhưng rất lâu rồi tôi không cảm thấy có hy vọng, có lẽ tôi vĩnh viễn không thể thoát khỏi cơn ác mộng này..."

"Có lẽ, cách duy nhất để thoát khỏi là chết."

"Nhưng chỉ có anh mới có thể giết được tôi thôi Số Chín, anh đã từng làm rồi mà..."

Nếu lúc đầu mọi người chỉ coi lời nói của cậu ta là nói đùa thì bây giờ không ai nghi ngờ gì nữa.

Cả Lục Tân và Hạ Trùng đều có thể cảm nhận được sự hưng phấn của cậu ta khi nói ra lời này.

Thậm chí hai tay cậu ta còn nắm lấy vạt áo Lục Tân, cầu khẩn nhìn anh.

"Tôi không thể."

Lục Tân thoát khỏi tay cậu ta, vô cùng khó xử nói: "Tôi sẽ không làm tổn thương cậu."

"Chuyện này..."

Đôi môi mỏng của Nhị Hào hơi run, cậu ta buông bàn tay đang nắm vạt áo Lục Tân ra.

Một lúc lâu sau, cậu ta ngẩng đầu nhìn Lục Tân, thấp giọng nói: "Số Chín, anh thay đổi thật rồi, hình như anh càng ngày càng giống một người."

Nghe vậy, trong lòng Lục Tân chợt nổi sóng.

Anh không nhịn được nhìn Nhị Hào rất lâu rồi mới nói: "Hình như cậu không thay đổi gì."

"Tôi không có cơ hội thay đổi."

Nhị Hào thấp giọng nói: "Thật ra tôi đã sớm đoán ra rồi. Lúc viện trưởng tha cho tôi, cũng đã nói tôi không chữa khỏi được. Lúc đó ông ấy nói, mỗi đứa trẻ trong cô nhi viện đều có một số vấn đề, ông ấy sẽ cố gắng chữa trị tốt cho chúng tôi. Nhưng người đầu tiên ông ấy xin lỗi là tôi, bởi ông ấy không chữa được vấn đề của tôi nên chỉ biết xin lỗi..."

"Viện trưởng..."

Lục Tân trầm mặc, không muốn nói về chuyện của viện trưởng với Nhị Hào.

Anh cảm thấy lời Nhị Hào nói rất đúng.

Trong trại trẻ mồ côi, mỗi đứa trẻ đều có vấn đề riêng của mình, chẳng hạn như Nhị Hào muốn thoát khỏi cơn ác mộng, chẳng hạn như...

Nghĩ vậy nhưng bọn họ chỉ nhìn nhau không nói gì, đều cảm thấy tâm tình có chút phức tạp.

Lục Tân im lặng, nhưng thái độ từ chối rất rõ ràng.

Nhị Hào nhìn thấy thái độ từ chối của Lục Tân thì kích động trong mắt dần dần biến mất...

Bỗng nhiên từ xa truyền đến những lời nói quỷ dị.

Lục Tân cố gắng tỉnh táo, quay đầu nhìn.

Anh thấy trong thế giới hỗn loạn không trọn vẹn này đang có một mảnh tinh thần hỗn loạn đan lao tới.

Thế giới xung quanh như đều bị ảnh hưởng.

Họ đứng trên cây cầu này mơ hồ nghe thấy tiếng kẽo kẹt như thể mặt đất đang run rẩy.

Hay nói cách khác, không phải mặt đất mà là có thứ gì đó sâu trong trái đất đang chậm rãi tỉnh lại.

"Đó là cái gì?"

Lục Tân vội vàng nhìn Nhị Hào.

"A, là ác mộng, nó đang thức tỉnh..."

Nhị Hào như đã quen với chuyện này nói: "Ác mộng không hề thay đổi, nó giống như vòng xoáy đang lưu động, lúc chảy nhanh, có lúc lại chảy chậm. Nói tóm lại, những ai đi vào đều bị cuốn vào cơn ác mộng này."

"Nếu như những gì cậu nói thì cơn ác mộng thật sự rất đáng sợ?"

Lục Tân nhanh chóng hiểu được lời của Nhị Hào, vội vàng hỏi.

"Đúng vậy."

Nhị Hào ngửa khuôn mặt tái nhợt của mình lên, nói: "Số Chín, anh vẫn thông minh như vậy..."

"Bây giờ là lúc để nói điều này sao?"

Đúng lúc này, Hạ Trùng không nhịn được kêu lớn: "Đây rốt cuộc là cái gì?"

Vừa nói, cô vừa cố gắng rút chân của mình ra.

Lục Tân lúc này mới phát hiện chân mình đã lún xuống mặt đất được một đoạn.

Cây cầu mà bọn họ đang đứng trở nên nhầy nhụa, như thể thế giới này muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Anh cũng vội vàng rút chân mình lên, nhìn thế giới xung quanh đã bắt đầu vặn vẹo biến hóa. Anh định nói cái gì đó nhưng lực lượng tinh thần cuồn cuộn từ xa như muốn nuốt chửng cả anh, Hạ Trùng và Nhị Hào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận