Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1484: Một cái chân như vậy, không đánh gãy thì thật là đáng tiếc (2)

"Có sao nói vậy, hợp tác với một người có tính cách như anh, thật sự rất thoải mái."

Tiến sĩ An nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Lục Tân, biết rằng anh đã hiểu lời mình nói và nghe lọt vào lòng.

Vẻ mặt không nghiêm túc thường ngày lại có thêm vài phần cảm khái, đó mới là cảm xúc thực sự.

Lục Tân phát giác được ánh mắt này, cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ thực sự.

So với cách cô ta thường nhìn mình bằng ánh mắt giả tạo, bản thân thích sự ghi nhận và khen ngợi phát ra từ nội tâm của cô ta như vậy hơn. Mỗi một người có đạo đức nghề nghiệp, nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc, chắc hẳn đều thích biểu hiện tán thành như vậy?

"Ba quy ước mà cô nói là gì?"

Anh kìm lại cảm xúc vui mừng hiện rõ trên gương mặt, hỏi Tiến sĩ An một cách nghiêm túc và có trách nhiệm hơn.

"Điều thứ nhất."

Tiến sĩ An cười liếc nhìn anh và nói: "Ngoại trừ vạn bất đắc dĩ, không được tùy tiện sử dụng năng lực."

"Ở một nơi đầy quỷ dị và thần bí như ở đó, việc sử dụng năng lực một cách tùy tiện, một là có thể mang lại những rủi ro không đáng có."

"Hai là không khác nào để lộ lá bài tẩy, để đối phương có thêm nhiều cơ hội nhắm vào chúng ta... Có lẽ anh không hiểu, trên thế giới này quả thật có không ít năng lực, vốn dĩ được thiết kế ra để nhằm vào một số năng lực cấp cao, vô cùng nguy hiểm."

“Như một người điên từng nói ở thời đại tiền văn minh, cho anh ta một điểm tựa, anh ta có thể di chuyển trái đất.”

"Trong lĩnh vực tinh thần đột biến, cũng có không ít năng lực cấp thấp, chỉ cần có một cơ hội, sẽ có thể khiến cho người có năng lực cấp cao phạm phải sai lầm lớn."

Lục Tân gật đầu, không khỏi hỏi: "Vậy gặp phải nguy hiểm thì làm sao?"

"Đã có Ti Ti."

Tiến sĩ An chép miệng đi về phía sau xe ngựa và nói: "Cô ấy là vệ sĩ của chúng tôi, vấn đề thông thường đều do cô ấy xử lý."

"Cô gái đó..."

Lục Tân hơi ngạc nhiên, vẫn rất khó mà liên hệ hình dáng của cô ấy với từ "vệ sĩ".

"Điều thứ hai."

Tiến sĩ An nói: "Không có sự đồng ý của tôi, không được xen vào chuyện không đâu."

"Hả?"

Lục Tân có chút kinh ngạc.

Không phải vì quy ước này gian xảo thế nào, mà là, tại sao lại đem một chuyện như vậy liệt kê ra như một điều khoản?

"Bởi vì anh có nhân tính."

Trong đôi mắt hơi dài và hẹp của Tiến sĩ An có một tia sáng yếu ớt có thể xuyên thấu trái tim, thấp giọng cười nói:

"Tôi không biết nhiều về tình hình của anh, nhưng cũng có thể đoán được một số điều."

"Anh có nhân tính giống như một con người bình thường, duy trì một sự cân bằng kỳ lạ."

"Nhưng xin đừng coi đây là chuyện tốt gì, trên thực tế, nhân tính luôn là điểm yếu của người có năng lực..."

"Trên thế giới này, có quá nhiều năng lực có thể bao bọc một số thứ nguy hiểm dưới bề mặt đẹp đẽ."

"Nhân tính của anh sẽ khiến anh không thể làm ngơ trước những chuyện như vậy."

"Nhưng lưỡi câu nguy hiểm đang đợi anh ngay trong đó..."

Nói đến đây, cô ta hơi dừng lại một chút rồi nói: "Vì vậy, tôi muốn giao kèo với anh điều khoản này."

"Có lẽ có một số chuyện anh không thể ngồi yên không để ý đến, nhưng nhất định phải ghi nhớ một điều, sau khi trao đổi với tôi trước, mới được quyết định sau."

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ và chỉ có thể thừa nhận rằng những gì Tiến sĩ An nói là sự thật.

Đối với điều này, anh cũng không thể từ chối, thế là gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Tiến sĩ An lần nữa với ánh mắt dò hỏi.

"Điều thứ ba."

Tiến sĩ An nở nụ cười thỏa mãn và nói tiếp: "Dù gặp phải chuyện gì, chúng ta đều phải tập trung vào kết quả điều tra."

"Ừm."

Câu này không có gì đặc biệt, Lục Tân thản nhiên gật đầu ngay.

Thấy anh dường như có chút không nghiêm túc, Tiến sĩ An nói: “Nếu vi phạm sẽ bị trừ tiền.”

"Hửm?"

Lục Tân không khỏi nhìn sang phía cô ta, trở nên nghiêm túc hơn.

"Tôi nói dù gặp phải chuyện gì, thực sự chỉ là dù gặp phải chuyện gì..."

Tiến sĩ An cười cười, nói: "Ví dụ, nếu gặp phải một lựa chọn khó khăn, một lựa chọn là anh có thể thu được thông tin có giá trị, lựa chọn khác là có thể một người nào đó trong đoàn điều tra của chúng ta, bao gồm cả tôi, đang phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, vậy thì, vào thời điểm then chốt như vậy, tôi hy vọng anh có thể chọn lấy thông tin có giá trị đó và đưa nó đến viện nghiên cứu thành công."

"Chuyện này..."

Lục Tân cảm thấy điều khoản này chẳng thống nhất với nguyên tắc làm người của bản thân.

Trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nhưng vẫn gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Câu trả lời của anh không phải là đồng ý vô điều kiện, nhưng Tiến sĩ An lại có vẻ yên tâm hơn.

Cô ta khẽ gật đầu, nói: "Có ba điều khoản này, những chuyện khác không còn gì để nói. Đối với một nơi bí ẩn và khó lường như vậy, chúng ta vốn dĩ không thể vọng tưởng làm được chu toàn mọi mặt, chỉ cầu phát huy hết năng lực lớn nhất của bản thân là tốt rồi...”

"Những thứ khác, chỉ xem vận may của mấy người chúng ta..."

"Vận may sao?"

Lục Tân nghe được từ này từ miệng của người của viện nghiên cứu, cảm thấy kỳ lạ.

Các nhà nghiên cứu tin tưởng nhất vào số liệu và luôn giữ một tư duy lý trí, vậy mà lại gửi gắm hy vọng vào vận may...

Muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí im lặng này, nhưng lại không biết phải nói gì.

Lục Tân chỉ liếc nhìn cặp chân thon thả đẹp đẽ duỗi hết cỡ đến bên mình của Tiến sĩ An, trầm mặc hồi lâu mới nói:

"Thu chân của cô lại một chút."

Tiến sĩ An khẽ liếc anh một cái, lười biếng nói: "Không đẹp sao?"

"Nhiệm vụ lần này còn không biết có thể sống sót trở về không nữa, nhân lúc chưa chết, nhìn chân phụ nữ nhiều thêm chút không tốt sao?"

"Không phải vậy..."

Nghe được lời nói của cô ta, Lục Tân không khỏi có chút lúng túng mà giải thích: "Cô lấn tôi rồi..."

"Nhân tính của tôi bây giờ cũng không ổn định lắm, chẳng may không nhịn được..."

Ánh mắt của Tiến sĩ An chợt sáng lên, dường như có chút chờ mong.

Sau đó thì nghe Lục Tân thành thật nói: "Đánh gãy chân của cô, vậy sẽ không tiện hành động..."

Tiến sĩ An nhìn anh thật lâu rồi lặng lẽ thu chân về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận