Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1630: Kế hoạch của nhà nghiên cứu viên thiên tài (1)

Chính người này là người đã tham gia vào kế hoạch ám sát bản thân mình?

Lục Tân ngẩng đầu, nhìn về phía ông ta, con mắt hơi híp lại rồi tỉ mỉ quan sát.

Một trong năm vị tiên sinh có quyền lực cao nhất Thanh Cảng, Tống tiên sinh.

Người lên kế hoạch ám sát mình là người cực kỳ hiểu rõ mình, đây là một mô tip rất quen thuộc.

Như thế này cũng có thể nói, trực giác của Lục Tân chưa từng xuất hiện sai lầm.

Kỳ thật, Lục Tân cũng phát hiện được, cái cạm bẫy bố trí cho mình quá âm hiểm, lại quá trùng hợp nên anh cũng đã sớm đoán được.

Mà sau khi Trần Tinh lấy được báo cáo của tiểu đội bảo an đưa về cũng đã lập tức đoán được, dù sao thì, chỉ có người cực kỳ hiểu rõ Lục Tân mới có thể làm ra chuyện nhắm vào Lục Tân như thế này, mà tư liệu về Lục Tân chính là cơ mật ở cấp độ cao nhất của Thanh Cảng.

Người có khả năng lấy được tư liệu, cũng chỉ có mấy người.

Tìm một chút xem người nào vừa lúc rời khỏi Thanh Cảng là có thể biết được ngay.

Chuyện này, một khi phát giác ra thì ở trong suy nghĩ của rất nhiều người đã dẫn đến sóng to gió lớn.

Không chỉ là ngạc nhiên, mà tính chất của chuyện này còn quá ác liệt.

Năm vị tiên sinh của Thanh Cảng chính là những người có cống hiến to lớn vào lúc ban đầu thành lập ra Thanh Cảng, bây giờ chính người này lại lựa chọn tham gia ám sát Lục Tân, làm cho rất nhiều người sinh ra cảm giác chọn lựa giữa người có năng lực mạnh nhất và người có quyền lực cao nhất.

Đây mới là điểm quan trọng nhất trong lòng người Thanh Cảng.

“Có khả năng tới thư phòng đàm phán một chút không?”

Nghe vị Tống tiên sinh này nói chuyện, giọng nói không hề có chút lực nào.

Ông ta không dám nhìn trực tiếp về phía Lục Tân, mà ánh mắt nhìn về phía Trần Tinh cũng có một chút thỉnh cầu.

“Tôi sẽ không phản kháng, cũng không chạy trốn.”

“Kỳ thật, khi tôi trở về đây đã làm xong tất cả công tác chuẩn bị rồi.”

“Chẳng qua là, tôi có một số việc muốn giao phó rõ ràng.”

Đám người Trần Tinh cũng không hề cự tuyệt, đi theo ông ta lên bậc thang, giống như là khách được mời đến.

Trong căn phòng cổ kính này, đã từng vì kinh tế của Thanh Cảng mà duyệt và đưa ra rất nhiều quyết sách. Tống tiên sinh đi đến phía sau bàn đọc sách, từ từ ký mấy phần văn kiện trên bàn, tự hồ, ông ta còn cần phải ký rất nhiều, nhưng ông ta lại ngừng tay lại.

“Tôi trở về đây, là để xử lý hậu sự.”

Ông ta giống như đang cố hết sức, sau một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:

“Những người bên ngoài kia đều là người mà tôi gọi đến, thế nhưng, đối với chuyện này, bọn họ không có quan hệ. Chỉ là phía dưới nhà họ Tống còn công ty quá lớn, còn rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên ta nhờ bọn họ đến, cố gắng sắp xếp mọi chuyện.”

Dừng lại một chút, ông ta thấp giọng nói: “Thời điểm lúc ám sát thất bại, tôi đã hiểu rõ, chuyện này kết thúc rồi.’

“Tôi cũng không theo đám người kia chạy đến phía tây ở thành Cao Sơn, vì tôi biết, có chạy trốn cũng vô ích.”

“Cho nên, tôi trở về, có hậu quả thì nên gánh chịu.”

Nghe ông ta đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn hơi run, Trần Tinh nhíu mày.

Nói: “Vì sao?’

Hai chữ đơn giản như vậy, chính là câu hỏi của tất cả mọi người.

Đúng vậy, là vì cái gì…

Lục Tân cũng muốn biết, là vì lý do gì.

Bản thân anh là một người có quy củ, cũng chăm chỉ làm việc, cũng chỉ lấy đúng phần thù lao bản thân đáng nhận được.

Anh không làm chuyện xấu, cũng không đắc tội ai.

Mà, để tay lên ngực tự hỏi bản thân Lục Tân cũng có cống hiến với Thanh Cảng, thế nên, anh cực kỳ không hiểu, anh cống hiến với Thanh Cảng nhiều như vậy, thế thì người ngồi ở vị trí cao của Thanh Cảng tại sao lại lựa chọn tham gia ám sát anh, chuyện này có lợi gì đối với Thanh Cảng?

“Vì sao…”

Tống tiên sinh nỉ non, im lặng một lúc lâu, rồi mới nói: “Không vì sao cả, nó chỉ là một lựa chọn mà thôi.”

Đám người Trần Tinh cùng cau mày.

Số Năm được người đàn ông trai tráng cõng trên lưng đang cố vươn mặt lên trước, nở một nụ cười chê cười lạnh lẽo.

Đáp án này, rất rõ ràng không để cho người khác hài lòng.

“Việc kiến thiết lại Thanh Cảng, tôi có tham gia.”

Tống tiên sinh từ từ ngẩng đầu lên, giống như là đang trả lời vấn đề của Trần Tinh, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lục Tân:

“Quyết định tôi làm đã đem đến bao nhiêu lợi ích cho Thanh Cảng, mà quyết định lần này cũng chỉ là một trong số đó.”

“Tôi tiếp xúc với sở sự vụ Ách bích, cũng đã tiếp nhận tư tưởng của giáo chủ từ rất sớm, từ mười năm trước đã bắt đầu.”

“Cho nên, so với các người, tôi đã sớm thấy rõ cái thế giới này.”

“Không trốn được, trước khi mặt trăng máu xuất hiện, tầm mắt của Ban đầu đã nhìn về phía chúng ta.”

“Cũng bắt đầu từ khi đó, chúng ta đã xác định được là không trốn nổi, cũng không có lựa chọn khác.”

“Ban đầu chính là một nguồn ô nhiễm cường đại mà từ trước đến nay chưa từng có, nó sẽ từng chút từng chút một ô nhiễm hết tất cả mọi người trong thế giới hiện thực, đều thao túng hết. Chúng ta có cố gắng chống cự thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì, giống như những người bình thường đều phải bất lực trước quái vật tinh thần vậy.”

“Tôi hiểu rõ giáo chủ, tin rằng chỉ có bọn họ mới có thể tìm cho chúng ta một con đường sống.”

“Mà các người…”

Ông ta lắc đầu, chậm rãi nói:

“Tôi biết lão Tô và Đặc Thanh Bộ đang thương lượng kế hoạch gì, tôi cũng đã thấy qua bản kế hoạch Thiên quốc.”

“Thế nhưng, không được…”

“Ha ha, các người cứ cố hết sức để làm, nhưng ngay cả mục tiêu và phương hướng các người đều không có.”

“Các người đang đi bước nào thì tính bước đó, không biết vận mệnh tiếp theo như thế nào mà lấy chính tương lai làm tiền đặt cược.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận