Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 548: Biệt hiệu "Sinh mệnh" (1)

Về chuyện đi thăm người thân thế nào, Lục Tân thực sự vẫn chưa nghĩ ra.

Anh chỉ quyết định muốn đi thôi.

Nhưng mà Trần Tinh, vị lãnh đạo nhiệt tình muốn cùng mình đi thăm người thân này, rõ ràng suy tính còn chu đáo hơn bản thân. Lục Tân không biết cô ta đã dành bao nhiêu thời gian để thu xếp những việc này, nhưng lúc này, cùng cô ta xuống lầu lại chỉ cảm thấy vô cùng suôn sẻ.

Đi đến cuối hành lang, bước xuống cầu thang dưới sự hướng dẫn của người phục vụ và đến nhà bếp trên tầng ba, lại có một người phục vụ "nhiệt tình" khác có lòng tốt đưa nhóm người Lục Tân đi qua nhà bếp đến tầng một của khách sạn, cứ như vậy, không phải đi qua sảnh phòng khách mà là đi thẳng qua cửa sau của khách sạn đã bị bỏ hoang từ lâu và không được mở trong một thời gian dài, đến con hẻm nhỏ.

"Mặc dù những gì chúng ta đang làm bây giờ không phải là chuyện vi phạm pháp luật gì, nhưng thành phố trung tâm quá cảnh giác, hơn nữa bọn họ cũng có thể đang suy xét đến chúng ta, nên đã sớm sắp xếp người canh chừng quanh khách sạn. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể nghênh ngang đi ra ngoài, nhưng nếu như vậy thì sẽ khó tránh khỏi có hơi rắc rối, nên tôi đã chuẩn bị kỹ hơn một chút ở một số bước, như vậy sẽ thuận tiện hơn."

"Thành phố trung tâm sắp xếp để mắt đến chúng ta, cũng chỉ là những đặc công bình thường, he he..."

"Bọn họ cũng không xa xỉ đến mức độ phải dùng đến người có năng lực để theo dõi, nhưng điều đó rất thuận tiện cho chúng ta..."

Sau khi rời khỏi khách sạn một cách suôn sẻ, vẻ mặt Trần Tinh rất ung dung, còn giải thích với Lục Tân.

Lục Tân nghĩ rằng thực sự khá thú vị.

Đôi khi anh có thể cảm giác được lãnh đạo đang coi mình như một đứa trẻ.

Nhưng anh không có ý vạch trần cô ta, dù sao cô ta cũng là lãnh đạo, chỉ cần cô ta vui là được...

"Chỉ rời khỏi khách sạn chắc vẫn chưa đủ?"

Mặc dù Bích Hổ đi theo, nhưng miệng vẫn thấp giọng nói dông dài: "Tổ trưởng, cô biết vị trí cụ thể của phòng thí nghiệm đó sao? Còn nữa, cô đã nghĩ đến việc chúng ta làm sao để đến đó trong thời gian ngắn nhất chưa? Hiện giờ phương tiện giao thông của chúng ta đều nằm dưới sự để mắt tới của thành phố trung tâm, vậy lát nữa chúng ta chạy đi sao?... Cho dù rời khỏi thành phố, chúng ta cũng không thể trình giấy thông hành..."

Lục Tân ngẫm nghĩ lại, thật đúng là cảm thấy những gì Bích Hổ nói có lý.

Anh có chút vui mừng khi có lãnh đạo đi cùng mình.

Bằng không, nếu bản thân ra khỏi thành phố, nếu như thành phố trung tâm không cho, anh còn không biết phải làm sao...

... Chẳng lẽ phải gọi thẳng đến đó?

"Đã sắp xếp xong xuôi rồi."

Đối với những vấn đề này, Trần Tinh chỉ thuận miệng nói ra một câu và đưa họ ra khỏi con hẻm phía sau khách sạn.

Con hẻm nhỏ thông ra một con đường lớn phía sau, vừa lúc có vài chiếc xe tải lớn nối đuôi nhau lái tới.

Trần Tinh mở cửa một chiếc xe và leo lên.

Lục Tân còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng Tiểu Chu vui mừng hét lên ở chiếc xe phía sau: "Anh Lục, ngồi chiếc này của em nè!"

"Hả?"

Lục Tân không khỏi ngẩn ra, sau đó đưa ra ánh mắt kính phục nhìn Trần Tinh, rồi mở cửa lên xe.

Lão Chu là người lái xe, lúc này đang nhìn Lục Tân với vẻ mặt xúc động, nước mắt lưng tròng:

"Lục chú em, tủi thân cho cậu rồi, lại vì chúng tôi phải bỏ mạng chốn xa xôi..."

Lục Tân bối rối: "Đâu có đâu, cho tới bây giờ tôi cũng chưa hề phạm pháp..."

"Phải phải phải."

Lão Chu gật đầu lia lịa: "Cậu không có sai, cái thói đời chết tiệt này mới sai!"

Lục Tân: Nín lặng !

Đoàn xe vốn có giấy thông hành ra vào thành phố vệ tinh, cho nên việc đi ra khỏi thành phố đương nhiên là một chuyện rất thuận tiện.

Ngoài ra, việc khám xét khi ra khỏi thành phố cũng lỏng lẻo hơn nhiều so với khi vào thành phố, hơn nữa bên trong những chiếc xe tải lớn này có đủ loại rác thải, ngay cả những người bảo vệ bên cạnh cầu treo thép cũng lười nhìn một cái, xua tay lập tức để họ ra ngoài.

Sau đó đoàn xe chạy thẳng vào đường lớn ngoài thành phố, cuốn theo cát bụi chạy thẳng về hướng tây nam.

Dừng lại một lát giữa đường để lấy ít đồ, Bích Hổ và Trần Tinh cũng đi tới xe tải do lão Chu lái. Tại đây có đặt một cái rương sắt đen mà đoàn xe vừa mới lấy ra, lúc này nắp rương đã được mở ra, bên trong là các loại vũ khí khác nhau.

Có bình xịt, súng lục tự chế, súng tiểu liên, súng lục ổ quay và một vài con dao cắt dưa hấu.

"Ngay cả tôi cũng không ngờ lần hợp tác tốt này, lại phải làm ra hành động đơn độc như vậy. Chúng ta đến thành phố trung tâm với tư cách là đội hỗ trợ, mang quá nhiều vũ khí cũng bất tiện, lại bởi vì sự việc cấp bách, cũng không kịp tìm nhà kinh doanh súng ống đạn dược để mua lại, nên mọi người chỉ có thể uất ức một chút. May mà đoàn xe đã trợ giúp chúng ta rất nhiều, vũ khí của họ… quả thực cũng không ít."

Trần Tinh cười nói, sau đó chọn lấy một khẩu súng lục, cắm vào bao da bên đùi.

"Đúng là không ít, có thể mở một bảo tàng vũ khí nông thôn luôn rồi..."

Bích Hổ lẩm bẩm trong miệng, lục lọi trong rương, nhét cả thảy súng tiểu liên, bình xịt, súng trường bán tự động và viên đạn các loại vào trong ba lô của mình. Rõ ràng là một chiếc ba lô có lượng chứa rất lớn, làm gã ngã một cái, lập tức sẽ rải rải đầy đất. Họng súng nhô ra khỏi miệng ba lô, trông như giương nanh múa vuốt giống như cắm hoa, đẹp mắt lạ thường.

Có điều bị Bích Hổ chọn ra như vậy, trong rương hiển nhiên có ít đồ hơn, Lục Tân liếc mắt nhìn chỉ thấy con dao cắt dưa hấu.

Nhưng anh cũng không bận tâm, chỉ tìm Bích Hổ đòi hai khẩu súng cho mình.

Trong ba người, Bích Hổ hẳn là người có nhu cầu về súng ống nhiều nhất và yêu cầu cũng khắt khe nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận