Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1016: Đài hành hình (1)

Khi lực xung kích tinh thần của Người bù nhìn vọt đến, tiếng động lớn bao trùm khắp thế giới này.

Ngay cả trong trí nhớ của Lục Tân, dường như cũng chưa từng chứng kiến lực xung kích tinh thần mạnh mẽ như vậy.

Sau khi quấn lấy Đại Xà Ác Mộng, Người bù nhìn cao một trăm mét lập tức giải phóng lực lượng tinh thần không thể đếm xuể.

Tạo cho người ta cảm giác như Người bù nhìn đã trực tiếp nghiền nát thân thể khổng lồ và lượng cấp tinh thần của Đại Xà Ác mộng, sau đó một lần nữa lại phóng xuất ra lượng cấp tinh thần mà một sinh vật thần bí cấp S ở khu vực cấm có được.

Mỗi một sinh vật trong khu vực cấm đều sở hữu lượng cấp tinh thần ngoài sức tưởng tượng của người thường.

Một khi phóng xuất ra, điều đó sẽ đáng sợ cỡ nào?

Mấu chốt nhất là, bên trong lực xung kích tinh thần lần này còn xen lẫn năng lực của Người bù nhìn.

Vừa rồi Lục Tân đã bị trúng đòn, anh biết loại xung kích đó, nó có tác dụng chia cắt ý thức và lực lượng tinh thần của con người.

Nhưng trước đó, chỉ là bị thương bởi lực lượng tinh thần của tự thân Người bù nhìn thi triển ra.

Giờ đây nó lại sử dụng lực lượng của Đại Xà Ác Mộng để thi triển năng lực.

Giống như sự khác biệt giữa việc thổi tắt ngọn nến bằng miệng và thổi tắt nó bằng khí thải của máy bay chiến đấu phản lực.

"Xào xào xào..."

Tòa nhà hành chính phía sau Lục Tân đã bị tước đi từng lớp một trước xung kích của lực lượng tinh thần này.

Tường bị xé toạc lộ ra lớp vôi dưới mặt gạch đẹp đẽ, sau đó lớp vôi nham nhở bong ra để lộ ra những viên gạch đỏ tươi, sau đó nữa những viên gạch bị cạo từng viên một lộ những khung sắt thép gia cố nghiêng như cỏ dại.

Toàn bộ tòa nhà hành chính hoàn toàn bị dỡ từng lớp bởi lực lượng xung kích mạnh mẽ này và biến thành một bộ khung trơ trụi.

Mà Lục Tân đang đứng trên bề mặt tòa nhà hành chính, lực lượng xoắn xung quanh anh đã bị nén đến cực điểm.

Đối mặt với lực xung kích tinh thần kinh khủng như vậy, đến cả anh cũng cần phải…

... Đưa tay lên che mắt.

... Sợ bị bụi làm mờ mắt.

Người bù nhìn chắc đã điên cuồng tột cùng, bất kể là lực lượng hay năng lực hiển hiện, đều không hề giữ lại chút nào.

Có thể đã thi triển lực lượng ngăn cách ý thức và lực lượng tinh thần của con người đến cực điểm.

Toàn bộ quảng trường nghênh đón một khung cảnh như ngày tận thế.

"Cuộc đấu tranh phí sức này có ý nghĩa gì sao?"

Khi lực xung kích tinh thần được phóng xuất ra đến cực điểm, giọng nói của Lục Tân vang lên trong tiếng huyên náo.

Người bù nhìn đã giải phóng lực xung kích tinh thần lên đến điểm cao nhất, lực lượng bắt đầu suy giảm.

Cơ thể vừa mới biến trở nên cao lớn vì quấn lấy Đại Xà Ác mộng của nó, cũng hơi khô quắt lại.

Sau đó, nó nghe thấy lời nói của Lục Tân.

Khi hai con mắt làm bằng quả cầu pha lê nhìn về phía trước, một cảm giác tuyệt vọng khó tả bỗng trào dâng...

Cả tòa nhà hành chính kiên cố đã bị thổi chỉ còn sót lại nền móng và bộ khung thép chống đỡ uốn éo, nhưng Lục Tân lại đang đứng yên lành trên đỉnh một thanh thép bằng một chân, quần áo trên người vẫn còn vô cùng nguyên vẹn.

Một đôi mắt đen tuyền lặng lẽ nhìn nó.

Hạt đen trong mắt yên ổn, ổn định, ngưng tụ như màn đêm.

Dưới lực xung kích tinh thần mạnh mẽ đó, đôi mắt này dường như không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ dao động nào.

Nụ cười trên mặt vẫn toe toét, khinh miệt nhìn mình.

"Xào xào xào..."

Người bù nhìn mang tâm trạng tuyệt vọng, lực xung kích tinh thần còn thừa lại đều bị tiêu diệt hết cả thảy.

Rõ ràng là mạnh mẽ tương đương, nhưng nó đã cho thấy một cảm giác bất lực.

"Ha ha ha…"

Mà ở trước mặt, nụ cười trên mặt Lục Tân đột nhiên đạt tới cực điểm, đồng thời trợn to hai mắt đen láy.

So với Người bù nhìn, thân hình của anh rất bé, không khác gì một người đứng trước tòa nhà ba mươi tầng.

Nhưng tầm mắt của anh lại không bị giới hạn bởi cơ thể, mà nhìn về phía trước tác động đến thế giới.

Vì vậy, trong tầm nhìn của anh, mọi thứ đều bắt đầu thay đổi.

Có những bức tường cao to đồ sộ bị phá hủy và những cột đá sứt mẻ hiện ra từ đống đổ nát của quảng trường; vô số bộ xương khô và áo giáp gỉ sét của những binh lính đã chết trận bày la liệt tầng tầng lớp lớp trên mặt đất; cung điện đổ nát đứng vững chãi với những bức tường đổ nát, trên những phiến đá vỡ vụn vẫn có thể nhìn thấy một số vũ khí mang hoa văn tinh xảo nhuốm máu nằm rải rác trên mặt đất, cùng những vết máu sẽ không bao giờ khô lại.

Đây là một góc của cung điện khổng lồ, đâu đâu cũng có dấu vết của chiến tranh và tàn phá, không khí chết chóc tràn ngập.

Lục Tân đang đứng sâu trong góc cung điện, trên bậc thềm chất đầy những bộ xương và áo giáp.

Anh có vẻ cao cao tại thượng, dửng dưng nhìn Người bù nhìn.

Người bù nhìn đang nhìn bóng dáng của cung điện, lực lượng tinh thần đang run rẩy.

Có vô số lần nó dường như muốn triệu hồi năng lực chống lại, nhưng trước hơi thở này, đầu của nó chỉ tiếp tục cúi thấp.

Từng chút một, cuối cùng trực tiếp nằm bẹp xuống đất, đầu chạm trán.

Cuối cùng nó đã trở về vị trí thấp hơn Lục Tân.

Nhưng sự chế giễu trên mặt Lục Tân cũng không bớt đi chút nào.

Trong tầm mắt, lực lượng tinh thần mang theo hơi thở của tử thần trở nên sống động, hình thành đủ loại biến hóa kỳ lạ nhưng lại phức tạp và dày đặt.

Lách cách lách cách…

Một số lực lượng tinh thần đan luồng vào nhau, nhanh chóng biến thành xích sắt gỉ sét màu đen, quấn chặt lấy Người bù nhìn.

Một số lực lượng tinh thần đông đặc kết vào nhau, tạo thành một cái bệ màu đen, một khung sắt cao lớn. Chính giữa khung sắt là một lưỡi đao sắc nhọn đặt chếch nghiêng được buộc cố định bằng sợi xích sắt dài mười mấy mét. Người bù nhìn được trói chặt bên dưới khung sắt và lưỡi đao nhắm ngay nơi cổ nó.

Đó là một máy chém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận