Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 923: Nữ vương thân thiện (1)

Thanh Cảng bây giờ đúng là dồi dào nhân tài...

Lục Tân vừa cảm thán vừa liếc nhìn con quái vật nhỏ kia một cái, dọa nó sợ hãi rúc vào bên cạnh Trần Tinh.

Thật ra Lục Tân chỉ đang cảm thán đời người vô thường mà thôi, dù sao trước kia thằng nhóc này cũng đi theo họ hàng của anh lăn lộn trên con đường sai trái, cho dù cố ý hay vô tình thì nó cũng đã làm không ít chuyện xấu, kết quả bây giờ đã lắc mình một cái trở thành cán bộ công chức…

Anh lắc đầu, rồi tiếp tục lật xem hồ sơ.

Qua chồng hồ sơ thật dày này, anh có thể nhìn ra gần đây Thanh Cảng đã dự trữ được không ít nhân tài, có rất nhiều người và có rất nhiều loại năng lực hoa hòe loè loẹt.

Điều này có lẽ là kết quả của nhiều mặt khác nhau, một là từ cách làm việc của Bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng luôn tìm kiếm và giám sát các người có năng lực, lúc đầu có thể sẽ có một vài người có năng lực cảnh giác, không tin tưởng Bộ phận thông quan đặc biệt, tình nguyện lẩn trốn trong đám đông.

Nhưng dần dần, sau khi bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng giải quyết những vấn đề rắc rối mà không bị truyền ra bất kỳ tiếng xấu nào, thì những người có năng lực này cũng dần bắt đầu tiếp cận với Bộ phận thông quan đặc biệt.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân càng quan trọng hơn, đó chính là bị Bộ phận thông quan đặc biệt giám sát, cần phải luôn tuân thủ pháp luật, lại không thể thoải mái dùng năng lực để giành lợi ích cho mình thì thật sự khó chịu, chẳng bằng gia nhập vào Bộ phận thông quan đặc biệt luôn cho lời.

Tốt xấu gì thì cũng được lãnh lương mà…

Còn về những người có năng lực có dã tâm quá lớn, có ý đồ cò kè mặc cả với Bộ phận thông quan đặc biệt...

Người thông minh sau khi nhìn thấy Thanh Cảng có thể giải quyết được những sự kiện ô nhiễm khủng khiếp như vậy thì đã lập tức từ bỏ suy nghĩ này.

Còn mấy tên đần giờ đang ở phòng thí nghiệm phối hợp nghiên cứu, hoặc là nằm dưới đất rồi…

Sau khi lật vài tờ, Lục Tân chỉ cảm thấy hồ sơ và tên của đám người kia làm anh thấy chóng hết cả mặt, nhưng chẳng chọn được ai.

Bình thường anh không quen tiếp xúc với người lạ, cho nên lúc trước đều hợp tác với người quen.

Dường như Trần Tinh nhận ra anh không quen, cười nói: “Chọn lựa đội viên cho mình cũng cần có kỹ xảo nhất định, anh cần phải suy nghĩ trong lúc mình chấp hành nhiệm vụ thì mình sẽ gặp phải vấn đề gì, và người có năng lực nào có thể phối hợp với anh tốt hơn trong nhiệm vụ…”

Vừa nghe thấy cô ta nói vậy, Lục Tân dứt khoát đặt xuống.

Trần Tinh còn tưởng anh đang định nói gì đó, nhưng chờ hồi lâu vẫn không thấy anh nói chuyện.

Ngạc nhiên nói: “Sao vậy?”

Lục Tân suy nghĩ, rồi nghiêm túc nói: “Chủ yếu tôi cảm thấy không ai có đủ năng lực có thể giúp được tôi...”

Ban đầu Trần Tinh định phản bác một chút, nhưng rồi lại im lặng.

Thật lâu sau cô ta đã kéo tập danh sách về, nói: “Nếu là vậy thì anh cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, cũng thông báo cho phó đội trưởng của anh, để xem anh ta có muốn nhận nhiệm vụ này hay không, cần phải xem xét ý kiến cá nhân của anh ta, mong rằng anh có thể thuyết phục anh ta…”

“Còn về người được chọn, tôi sẽ nghiêm túc xem xét với Hàn Băng, nhiệm vụ lần này sẽ khởi hành vào sáng mai.”

“Nếu cần chuẩn bị gì thì cứ nói thẳng với Hàn Băng là được.”

“Được.”

Lục Tân có cảm giác may mắn vì đã thoát khỏi một chuyện phiền phức, cười đồng ý ngay.

Thật ra trong lòng anh cảm thấy, có Hàn Băng và Bích Hổ, chuyến đi này anh sẽ không gặp phải vấn đề gì đâu.

Chỉ là sẽ hơi vất vả cho Bích Hổ, mới vừa đàm phán xong đã phải đi công tác...

Cũng vào lúc Trần Tinh và Hàn Băng đang bận giúp đỡ Lục Tân lật tìm người chi viện trong danh sách, thì ở Thị trấn Vui Vẻ, Bích Hổ mặc một bộ tây trang chỉn chu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đang dùng tư thế ngồi chuyên nghiệp đoan chính ngồi trên một cái ghế gấp, nhìn nữ vương ngồi đối diện, đẩy ra một tập hồ sơ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nữ vương, đây chính là giới hạn cuối cùng của Thanh Cảng chúng tôi...”

“Mong cô suy xét thận trọng!”

Nơi anh ta đang ngồi là một căn biệt thự đã bị tàn phá nặng nề.

Khắp nơi đều là đá vỡ và mảnh vụn, trông cực kỳ không phù hợp với thân phận nữ vương.

Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào, lần trước Giáo hội Khoa học và Công nghệ tập kích đã gần như hủy nát cả Thị trấn Vui Vẻ, đến biệt thự của nữ vương cũng giống như bị nổ bom. tiểu đội chi viện của Thanh Cảng xuất phát từ mục đích tạo mối giao hảo, trợ giúp nữ vương tu sửa lại phòng ốc bị phá hoại nặng nề ở Thị trấn Vui Vẻ, thậm chí còn giúp cô ta xây dựng lại vườn hoa mà cô ta thích nhất, nhổ lên trồng lại rất nhiều hoa.

Nhưng mà nữ vương vẫn luôn giữ cảnh giác với họ, không muốn để họ đến gần vị trí biệt thự.

Trong lòng những nhân viên chi viện đó sợ hãi nữ vương, nếu cô ta không cho tới gần, vậy thì chắc chắn họ sẽ không đến.

Người duy nhất cần phải đến gần, thậm chí còn phải ra vào thường xuyên chỉ có Bích Hổ...

Nữ vương ngồi đối diện Bích Hổ, cơ thể cô ta đã trở lại thể tích lúc trước, to lên gần hai mét.

Trên khuôn mặt thanh tú là đôi mắt to ngập nước.

Nhưng cái bụng phía dưới của cô ta lại to giống như một con kiến chúa.

Sau khi Nghe Bích Hổ nói xong, cô ta hơi chớp mắt một chút, không vội vã trả lời, mà từ từ cắn miếng sô cô la đưa đến miệng.

Răng rắc, răng rắc.

Tiếng vang thanh thúy giống như đang nhai xương người.

Trong lúc này, Bích Hổ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, kiên quyết không chịu ngẩng đầu nhìn nữ vương lấy một lần.

“Trà...”

Một lát sau, nữ vương nhỏ nhẹ nói chuyện, giọng nói nghe rất mềm mại, nhưng kỳ lạ là lại khiến cho người nghe có cảm giác rất chấn động.

Phía sau Bích Hổ có hai người chất phác chậm chạp bước đến, đi một bước run ba bước, chén trà trong tay người đó cứ vang lên lách cách, lúc đặt xuống trước mặt Bích Hổ, bởi vì run tay mà đã làm đổ chén trà, trà trong chén đổ ra hết một nửa.

Điều này không quan trọng, quan trọng là trà có màu đỏ, còn chứa một chất dính nhớp khác thường.

“Cảm ơn...”

Bích Hổ cung kính, khách sáo trả lời: “Tôi không khát.”

Nữ vương im lặng nhìn anh ta, hơi chớp mắt, phía dưới mí mắt có một cái màng kỳ quái nhanh chóng lướt qua.

“Phù...”

Phía sau vang lên tiếng gió reo giống như tiếng thở dốc.

Tựa như anh ta có thể cảm nhận được, đang có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào phần lưng của mình…
Bạn cần đăng nhập để bình luận