Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1195: Hiện tại, nó hết sức thân thiện (2)

Thanh niên trẻ tuổi này cười thân thiện nhìn nó, làm lộ ra hàm răng trắng sáng như tuyết, cười nói: “Có thể tâm sự chút không?”

Con quái vật này không hiểu tại sao, bỗng nhiên có chút hoảng sợ, thân thể hơi lùi lại phía sau.

Sô pha màu đỏ trên lưng nó bỗng nhiên nứt ra, giống như ba lô bật ra từng xúc tu quái dị, nhanh chóng bắn về phía khu phế tích kiến trúc cao lớn xung quanh, mỗi xúc tu cuốn lấy một chỗ vững chắc, sinh ra lực kéo cường đại, liền muốn kéo nó bay về phía sau. Cùng lúc đó, hai hốc mắt của nó, lại bỗng nhiên vươn ra hai bàn tay to màu máu đỏ lòm, chộp về phía người trẻ tuổi.

Vừa chạy trốn, vừa phản công.

Trong thời gian này không có thời gian để suy nghĩ, chỉ là một phản ứng bản năng.

“Khanh khách…”

Thế nhưng đón lấy ánh mắt và hai cánh tay đang vươn ra của nó, cô gái đang ngồi trên vai người thanh niên kia bỗng nhiên vươn hai cánh tay nhỏ tinh tế ra, mỗi tay nắm chặt một bên tay kia, sau đó kéo về hai phía trái phải. Lập tức, cánh tay trở nên nghiền nát, xương cốt đâm rách da.

Còn cái bóng đứng cạnh người trẻ tuổi kia thì trong nháy mắt đã đánh thẳng về phía trước như thủy triều, đem nó đánh ngã.

Vô số khí tức lạnh lẽo bao phủ mình, cảnh tượng trước mắt trở nên hỗn loạn không chịu nổi, đợi đến khi con quái vật này bất thình lình tỉnh lại, lại phát hiện sự thống khổ và cảm giác lạnh lẽo vừa rồi đều giống như ảo giác, nó không có bị ngã xuống, chỉ là ngồi xuống mà thôi, sô pha màu đỏ bị nó ngồi trên mặt đất, toàn bộ cơ thể đang ngồi thật sâu vào giữa sô pha, mà trước mắt, vẫn là người trẻ tuổi kia.

Hắn đứng ở trước mặt mình, đưa tay ấn bả vai mình, không cho mình đứng lên.

Trên vai là một cô bé tóc đen với hàm răng nhọn đang khoanh hai tay, mà phía sau sô pha là một cái bóng cao lớn màu đen đang đứng.

Ở bên cạnh bọn họ, là con quái vật mạch máu đeo mặt nạ kinh kịch, cùng con quái vật Độc Nhãn cao gầy, giống như cái camera, một con quái vật hình vuông đen trắng, chỉ có một đầu, còn có thêm một con chó nhỏ không có da, và một cái bóng màu đen như ẩn như hiện.

Bọn họ vây quanh chính mình, khí tức âm trầm mà đáng sợ.

"Nghe nói, ngươi tiếp cận sự tồn tại của Thần?"

Người thanh niên này nhìn nó, cười tủm tỉm hỏi.

Đột nhiên, nỗi sợ hãi cường đại không cách nào hình dung bao phủ con quái vật Gaza này.

Nó ngây người một chút, bỗng nhiên thân thể tản loạn ra, biến thành một mảng máu thịt bành trướng, đang không ngừng tuôn trào.

Mà người trẻ tuổi trước mặt nó bỗng nhiên lộ ra nụ cười quái dị, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Ầm ầm….

Xa xa, Hạ Trùng đột nhiên che kín lỗ tai.

Cô ta không biết đang xảy ra chuyện gì, thậm chí là nhìn trộm một chút cũng không dám.

Cô chỉ cảm giác thấy có tinh thần dao động kịch liệt xuất hiện, giống như sóng thần đang bay cao lên.

Mỗi một tia lực lượng tinh thần đều trở nên cuồng bạo giống như lưỡi đao, đem mặt đất xung quanh cắt ra từng đạo vết thương khắc sâu.

Ở giữa còn xen lẫn tiếng kêu thảm thiết cùng thanh âm cười lạnh trống rỗng.

Nghênh đón loại tinh thần thể dao động kịch liệt này, cái gì Hạ Trùng cũng không làm được.

Cô ta chỉ có thể che lỗ tai trốn ở phía sau một mảnh kiến trúc sứt mẻ, dốc toàn lực bảo vệ mình không lộ ra trong tinh thần loạn lưu hỗn loạn kia. Trong cảm giác, ý thức của cô ta giống như một chiếc xuồng, đang ở trong biển lớn đối mặt với sóng to gió lớn trước mắt.

Nhưng chỉ cần không cẩn thận, sơ ý một chút, bị những đầu sóng này đánh trúng, sẽ nghiêng xuống đất, ý thức của cô ta sẽ trực tiếp bị sóng lớn nuốt chửng.

Đến lúc đó, cho dù không chết, cũng sẽ trở thành một tên ngu ngốc hoàn toàn mất đi ý thức.

Trong sự hỗn loạn như thế này, thậm chí cô ta còn mất nhận thức về thời gian.

Hoàn toàn không biết trôi qua bao lâu, mới dần dần cảm giác được, lực lượng tinh thần xung quanh, dần dần bình ổn lại.

Trong vực sâu lạnh lẽo màu đỏ sậm, gió tựa hồ cũng ấm áp hơn rất nhiều.

Lại một lát sau, cô xác định xung quanh không có loại khí tức nguy hiểm này, mới thử buông lỗ tai xuống, sau đó chậm rãi mở mắt, to gan, thò đầu nhìn lại, ngay lập tức cả người đều ngây ra một chút, còn tưởng rằng mình thấy được ảo giác.

Cô nhìn thấy, cách đó không xa, một người lính ở Thanh Cảng đang ngồi trên sô pha màu đỏ, nói gì đó với một cái gì đó trước mắt.

Một màn này quá kinh người, thế cho nên cô ta lại lập tức rụt người trở lại, dùng sức dụi mắt một chút.

Đợi đến khi cô ta to gan thêm lần nữa, thò đầu ra xem, thì cả người lại kinh hãi thêm, run một cái rồi lại rụt trở về.

Thế mà cô ta nhìn thấy, đơn binh đã kéo chân một khối máu thịt màu đỏ, đi về phía mình.

Lại liều mạng dụi mắt, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài.

Lại mở mắt ra lần nữa, Hạ Trùng lại bị dọa đến nỗi há hốc mồm.

Cô ta nhìn thấy, lúc này, đơn binh của Thanh Cảng đang đứng trước mặt mình, mà trong tay anh, đang kéo một đầu màu đỏ sậm của con quái vật tinh thần.

Không biết là chết hay còn sống, nhưng vết thương trên người quái vật, thoạt nhìn rất rõ ràng.

"Anh..."

Cơ thể Hạ Trùng run rẩy một chút, không biết có bao nhiêu vấn đề muốn hỏi.

Ví dụ như là vừa rồi rốt cuộc Lục Tân đã làm cái gì.

Ví như năng lực của Lục Tân, đến tột cùng là ở bậc thang thứ mấy…

Thế nhưng, còn không đợi cô ta lên tiếng hỏi, Lục Tân đã kéo con quái vật màu đỏ kia dưới chân, kéo đến trước mặt cô ta, cười nói:

“Bây giờ, cô có thể cùng nó ký kết khế ước.”

Cả người Hạ Trùng đều bối rối mất một lúc, vô tội ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân.

Lục Tân nở nụ cười cực kỳ xán lạn, nói: “Tôi đã nói chuyện qua với nó, hiện tại nó hết sức thân thiện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận