Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1704: Tên điên nhất (3)

Tại cung điện tinh thần của Hắc hoàng hậu, khi Lục Tân chìm vào Vực Sâu với một sức mạnh chưa từng xuất hiện từ trước tới giờ trên thế giới này khiến toàn bộ thế giới phương Tây bị chấn động. Bây giờ, rất nhiều kẻ đáng sợ vẫn theo thói cũ, giả làm ăn xin lang thang khắp các nơi để ‘dọn dẹp’ những sự việc kỳ lạ.

Thế giới này vốn là đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng hỗn loạn, nhưng vào lúc này, động tĩnh từ một cung điện tâm linh cao cấp của một thành phố khổng lồ như vậy chìm xuống Vực Sâu khiến toàn bộ người lang thang trong khu vực phía Tây kinh ngạc.

Lúc này, không biết bao nhiêu người chịu sự ô nhiễm, hoặc đang gây ô nhiễm đều đột nhiên dừng lại.

Họ đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì nhìn về phía thành phố Cao Sơn.

“Cậu ta vẫn không chịu tin.”

Cũng vào lúc này, Hắc hoàng hậu, người bị giam giữ trong Vực Sâu cùng cung điện tinh thần đều không phản kháng, cho dù là thiêu đốt song sắt bằng dung nham hay làm rỉ sét nó bằng không khí. Có điều, bà ta dần trở nên tuyệt vọng và lười biếng, dở khóc dở cười chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm nói:

“Có vẻ như con người đã bị nguyền rủa...”

“Vì sao, mỗi lần đối mặt với hai lựa chọn, mình luôn là chọn cách tệ hơn?”

“Đi dạo, đi ăn...”

“Bẩn...”

Trong chuyến tàu nhân sinh, đoàn tàu từ phương xa lao đến và dừng lại dưới chân thành phố Cao Sơn.

Tại vùng hoang dã, các thành viên trong nhóm đang lao về phía đoàn tàu từ mọi hướng, có người trên cổ áo trắng vẫn còn vết máu đỏ tươi, có người tự ăn từng viên thịt trên người mình, có người vừa ngâm nga giai điệu dân gian, vừa vui vẻ nhún nhảy, có người thì đeo ba lô to như một ngôi nhà đang cố chen vào đoàn tàu. Nhưng vì không chen được nên họ chỉ biết tức giận và đá vào đoàn tàu.

“Rốt cuộc trong ba lô của em đựng những cái gì vậy chứ...”

Lục Tân không nhìn nổi nữa, đẩy em gái vào trong buồng xe.

“A ?”

Em gái hoảng sợ thò cái đầu nhỏ từ ba lô, mạnh miệng nói: “Ba lô? Ba lô nào?”

Lục Tân bất đắc dĩ lắc đầu, leo lên đoàn tàu từ một cái cửa khác.

“Đã xong!”

Anh ngồi vào chiếc ghế thương gia đầu tiên, cúi xuống nhìn đồng hồ rồi nhẹ nhàng nói: "Đã đến lúc xử lý kẻ gây rối."

“Hả?”

Những người khác đều ngồi vào chỗ của mình và chuẩn bị, chỉ có đội phó vẫn hơi thắc mắc:

“Tâm trạng của đội trưởng không tốt sao?”

“Đúng vậy.”

Lục Tân cười gật đầu, cảm thấy đội phó thật biết chọn thời điểm nói chuyện, hài lòng nói:

“Bởi vì tôi phát hiện, chúng ta thật sự có thể giải quyết những vấn đề này...”

“Những người đó nên nhận thua.”

Cùng lúc đó, phòng thí nghiệm Cao Sơn, vì phần lớn nhân viên đã tan ca nên có chút vắng vẻ. Trong lúc nguy cấp như vậy lại xuất hiện một vị khách trông vô cùng bình thường.

Người này mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, vẻ mặt bình tĩnh như thể sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra.

Giáo chủ mặc áo màu đen và một nhà nghiên cứu mặc áo khoác trắng trầm mặc nhìn người mới đến, vẻ mặt rất phức tạp.

Họ thậm chí không biết nên dùng thái độ gì để tiếp đãi người này.

Bởi, đây từng là học trò của mình.

Sau đó, người này còn trở thành phạm nhân của ông ta.

Nhưng sau đó, người này trở thành một vấn đề lớn.

Khi họ đang tuyệt vọng nhất thì ông ta bỗng nhiên tới thăm như một vị khách lịch sự.

“Tôi biết hai người không cam tâm.”

Như thể cảm nhận được sự phức tạp trong ánh mắt họ, người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cười cười nói: “Tôi cũng biết các người còn nhiều thủ đoạn, cảm thấy bản thân có đủ khả năng đấu được Bạo Quân. Có lẽ có thể lợi dụng hai bên đang mất sức mà khiến anh ta không làm chuyện xấu?”

Ông ta nói xong, không nhịn được cười, lắc đầu nói: “Nhưng vô ích thôi.”

“Anh ta rất dễ tức giận. Mà một khi tức thì cuối cùng cũng không bao giờ lựa chọn thỏa hiệp !”

Ông ta cười, lấy ra nửa bao thuốc lá nhàu nát, kém chất lượng, ra hiệu cho đối phương rồi châm một điếu hút.

Ông ta hít một hơi rồi thở ra, cười nói: "Mỗi lần đứng trước hai lựa chọn, không nhất thiết phải chọn cái kém hơn, phải không? Đặc biệt là lần này, dù biết là thất bại nhưng tại sao không thông minh hơn một chút? "

“Vương Cảnh Vân !”

Đối mặt với lời nói thẳng thắn không thể chấp nhận được của người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn, giáo chủ áo đen bỗng nhiên lớn tiếng hét tên anh ta.

“Cho dù là lúc học ở viện Nghiên Cứu Trăng Máu, cậu cũng không phải học sinh tốt nhất.”

“Bây giờ, cậu có tư cách gì mà ở đây châm chọc ?”

“Đây không phải châm chọc.”

Vương Cảnh Vân, hoặc viện trưởng già, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Tôi không phá hỏng kế hoạch của các người."

“Là những học sinh kém nhất hợp tác với những học sinh giỏi nhất mà các người từng dạy đã phá hủy kế hoạch.”

“Thầy à, thật lòng mà nói, tôi thấy những tham vọng của thầy rất có khả quan. Tuy nhiên, tôi cho rằng đây là một kế hoạch hèn nhát và có phần đê tiện. Cho dù thầy có nói dối như thế nào để che giấu thì sự thật cũng không thể thay đổi thỏa hiệp ban đầu. Tôi chỉ muốn xây dựng một vùng đất mộng mơ đẹp đẽ để lưu giữ ý thức của mình …”

“Chuyện này thật là...”

Ông ta lắc đầu, không nói trực tiếp mà muốn cho hai vị thầy giáo chút thể diện:

“Nhưng tôi không ngăn cản các người, đây là kế hoạch của Tiết Giáp và Lâm Mặc.”

“Khi các người không thể ngăn cản vận mệnh nhân loại ngay từ đầu thì bọn họ đang bận xây dựng đội ngũ bảo vệ thế giới tâm linh của con người để chống lại sự khởi đầu không thể cưỡng lại. Ngay từ đầu, họ đã muốn cứu thế giới này...”

“Những thay đổi của việc này...”

“Ha, cuối cùng thì ngay cả họ cũng không muốn đứng về phía các ông. Chẳng lẽ mấy người còn chưa rõ nguyên nhân sao ?”

Giáo chủ áo đen nghe vậy, trong mắt ông ta như muốn phun ra lửa.

Ngược lại nhà nghiên cứu mặc áo khoác trắng chỉ nhẹ nhàng nâng tay, ra hiệu cho ông ta dừng lại.

Ánh mắt của ông ta ôn hòa nhìn viện trưởng già, nói khẽ: “Vậy ông đây là...?”

“Kế hoạch của ông là gì, và ông đến đây để làm gì ?”

“Tôi tới để kéo đồng minh.”

Viện trưởng già nhìn ông ta, thành khẩn nói: “Tôi biết các người còn nhiều vốn, đủ để gây ảnh hưởng thành quả nghiên cứu của thế giới này. Nhưng trước mặt là học sinh cũng chỉ như đám thịt chờ lên thớt, chỉ có tuyệt vọng. Vì vậy, tôi muốn hợp tác, hi vọng các người không lãng phí tài sản cuối cùng của mình trong trận đấu với kẻ sẽ không thể thắng này.”

“Tôi hi vọng các người sẽ đầu tư vào tôi để tôi sớm có thể hoàn thành kế hoạch của mình.”

“Toàn bộ nội dung kế hoạch đều ở đây...”

Vừa nói, ông ta vừa đẩy một văn kiện, đến trước mặt hai người, trên mặt nở nụ cười.

“Thầy nhìn đi ạ, tôi và các người không giống nhau.”

Ông ta nghiêm túc nói: “Tôi không phải người ích kỷ, tôi cũng yêu quý thế giới này...”

"Tôi yêu thế giới phồn vinh, văn minh và trật tự này, nơi mọi người đều sống hạnh phúc..."

Nghe ông ta nói, cả hai người nhìn bản kế hoạch, cơ thể không tự chủ mà run rẩy.

Hai người thậm chí còn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lão viện trưởng già trước mắt. Trên mặt ông ta lộ ra nụ cười hiếm thấy, chân thật, thành khẩn, nghiêm túc, khiến người ta không thể nghi ngờ, nhưng trong lòng cũng nảy sinh sợ hãi Tên điên !

Bọn họ thậm chí không nhịn được run lấy hét lên: “Hóa ra, ông mới là tên điên nhất...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận