Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 838: Cô gái nhận hết tra tấn (2)

“Đừng nhúc nhích!”

Đúng lúc này, đội trưởng Râu Xồm Ngô Hưu bỗng nhiên khẽ quát một tiếng.

Tất cả mọi người ngẩn ra, cái tay đã vươn ra lập tức cứng đờ.

“Vừa rồi anh Lục đã dặn dò, cho dù nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì, đều không thể tùy tiện tiếp xúc.”

Vẻ mặt của đội trưởng Râu Xồm Ngô Hưu rất nghiêm túc, hạ thấp tông giọng nói: “Bây giờ mọi người đều lùi về phía sau.”

“Chuyện này...”

Mọi người nghe thấy anh ta nói những lời này, trong lòng đều cảm giác đúng là vô lý

Đó là con tin bị thương đó...

Nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của đội trưởng Râu Xồm, họ vẫn chần chừ lùi về sau, rồi chậm chạp rụt tay lại.

Có vẻ như cô gái kia đã bị sự lạnh nhạt của đội trưởng Râu Xồm Ngô Hưu dọa sợ, cả người mềm nhũn ngã lăn quay trên mặt đất.

Cô ta ngẩng đầu lên, trong hốc mắt đầy nước mắt, sợ hãi nói:

“Không phải các anh… Các anh đến cứu tôi sao?”

“Tôi thật sự… Thật sự muốn nhanh chóng thoát khỏi đây!”

Nhìn dáng vẻ té ngã trên mặt đất của cô, có rất nhiều cảnh sát vũ trang cảm thấy không đành lòng.

Đội trưởng Râu Xồm Ngô Hưu cũng hơi rung động, nhưng vẫn kiên trì lắc đầu với mọi người, sau đó nhìn cô gái này, giọng nói anh ta hơi chậm lại: “Cô đừng lo lắng, sẽ không còn ai tổn thương cô nữa đâu, chờ một lát nữa chúng tôi sẽ đưa cô rời khỏi nơi này.”

“Nhưng mà bây giờ, cô cứ ngồi yên ở đó, không được cử động, biết không?”
Đôi mắt cô gái ngập ngụa nước mắt, ngẩng đầu nhìn Ngô Hưu, nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nói: “Được, tôi…Tôi sẽ nghe lời.”

Trong sân có không ít người không đành lòng nhìn tiếp, lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.”

“Rầm...”

Đúng vào lúc này, Lục Tân dùng sức đẩy cửa phòng khách biệt thự ra, bước ra ngoài sân.

Anh vừa đảo mắt đã nhìn thấy bên này dư ra một cô gái, rồi thấy cô ta ngồi yên trên bãi cỏ, những cảnh sát vũ trang và mọi người đều duy trì khoảng cách với cô ta, trong sân vẫn giữ nguyên như khi anh vào trong biệt thự, không xuất hiện thay đổi bất thường nào.

Lúc này anh mới hơi yên tâm, bước nhanh về phía trước.

Nhìn dáng vẻ này, tuy rằng biểu hiện của những cảnh sát vũ trang này không đủ chuyên nghiệp, nhưng rất chấp hành với mệnh lệnh được ban.

“Anh Lục, cô ta...”

Ngô Hưu và nhóm cảnh sát vũ trang nhìn thấy Lục Tân bước ra thì lập tức trở nên kích động, bước nhanh chân lên trước, nói: “Cô ta…”

“Đừng, tôi biết cô ta là ai.”

Lục Tân ra hiệu để Ngô Hưu không nói thêm nữa, còn bản thân thì lại bước nhanh đến trước mặt cô gái.

Cô gái nghe thấy tiếng bước chân của Lục Tân thì ngẩng đầu nhìn anh ta, rồi hơi sợ hãi cúi đầu.

Lục Tân ngồi xổm xuống lặng lẽ đánh giá cô ta.

Không cần nói nhiều, đây chính là cô gái bị Cao Nghiêm bắt cóc, và ngược đãi.

Có lẽ lúc trước cô ta bị nhốt dưới tầng hầm, nhưng cô ta lại trốn thoát ra ngoài bằng lỗ thông gió, rồi trùng hợp là không gặp được anh.

Lúc nãy anh đã nhìn cái lỗ thông gió kia, cửa động không quá lớn, một cô gái gầy yếu như cô ta có thể chui lọt không có gì kỳ lạ.

Nhưng tầng hầm ngầm sâu như vậy mà cô ta có thể leo ra ngoài theo đường ống dẫn thì phải có nghị lực lớn đến mức nào chứ?

Vừa nghĩ, anh vừa cẩn thận quan sát.

Cao Nghiêm bị ô nhiễm chính là chuyện chắc chắn.

Nhưng mà Cao Nghiêm có lan truyền ô nhiễm này cho người khác hay không thì là một chuyện cần phải điều tra.

Vừa nãy dù cha Cao Nghiêm có phẫn nộ đến mức đó thì trong mắt ông ta vẫn không xuất hiện sâu, khả năng ô nhiễm không cao.

Nếu vậy, cô gái đã tiếp xúc lâu nhất với Cao Nghiêm trong sự kiện này cũng là một đối tượng quan trọng cần điều tra.

Anh cẩn thận đánh giá một chút thì thấy cô gái này khoảng cỡ hai mươi tuổi, trên người mặt bộ áo ngủ xốc xếch, giống như chỉ khoác cái áo ngủ này bên ngoài, còn bên trong không mặc thêm gì cả, lớp vải dán lên cơ thể càng khiến cô ta trông có vẻ gầy yếu, phác họa đường cong lả lướt trên người cô ta.

Chất vải của áo ngủ bóng loáng, có lẽ là rất đắt đỏ.

Nhưng vết máu và vết lằn đòn roi như ẩn như hiện trên cơ thể cô ta lại hoàn toàn đối lập với bộ đồ ngủ.

Lục Tân ngồi chồm hổm trước mặt cô ta, có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô gái này. Trong cái rét buốt của buổi tối mà cô ta chỉ mặc bộ áo ngủ lụa mỏng manh, cơ thể không ngừng run rẩy không biết vì sợ hay vì lạnh, nước mắt đang lăn dài dưới cằm.

Một cô gái nhu nhược như vậy mà phải chịu tra tấn đến ngần này, rất khó khiến người khác không mủi lòng…

Lục Tân khẽ than rồi cởi áo khoác của mình xuống phủ lên người cô.

“Hở…”

Cô ta dùng ánh mắt sợ hãi lén nhìn Lục Tân một cái, khuôn mặt ngập ngụa nước mắt nở nụ cười biết ơn với Lục Tân.

Đột nhiên Lục Tân nhận ra điều gì đó, vẻ mặt lập tức thay đổi, giật áo khoác đã khoác lên người cô ta xuống.

Anh từ từ đứng dậy, cơ thể dần trở nên cứng đờ.

Cho dù là cảnh sát vũ trang, hay là phó tổng giám đốc Tiêu cũng đều quan tâm nhìn chằm chằm về phía này.

Bây giờ tròng mắt của ai nấy trông chỉ có tròng trắng mắt, giống như một hồ sữa bò tràn trề, mà trong hồ đó có vô số con sâu màu đỏ tươi đang từ từ cử động giãy giụa điên cuồng chui ra từ sâu trong hốc mắt.

Cảm giác quái dị không cách nào hình dụng được lập tức khiến bầu không khí trở nên hơi áp lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận