Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 433: Điệu nhảy dưới trăng máu (1)

Khi Lục Tân nhìn về phía người phụ nữ này thì những người khác cũng đang nhìn cô ta.

Bọn họ, nhất là đàn ông đều mở to hai mắt để nhìn người phụ nữ này một cách si mê, thậm chí còn chảy cả nước miếng.

Đầu của bọn họ lắc lư theo từng chuyển động cơ thể của người phụ nữ.

Mọi con mắt đều dồn về bóng dáng lung lay đi đến trước mặt Lục Tân khoảng hai đến ba mét rồi dừng lại của cô ta.

Nhưng động tác của cô ta thì không dừng lại, cô ta vẫn lung la lung lay, đồng thời dường như hơi mất tự nhiên mà co duỗi tay chân của mình lại. Động tác co duỗi tay của cô ta có biên độ càng ngày càng lớn, càng lúc càng nhanh, đồng thời động tác uốn éo cơ thể của cô ta cũng ngày càng lưu loát.

Không biết có bao nhiêu người bị động tác của cô ta hấp dẫn mà động đậy vai và chân tay của mình một cách cứng đờ

Trên đỉnh đầu, trăng máu cong cong như lưỡi câu lộ ra ánh sáng vằng vặc lạ thường, trông như thác nước màu đỏ.

Dưới ánh trăng máu tất cả mọi người trong thôn đều bị thu hút. Bọn họ chăm chú nhìn cô ta, dường như cả tâm trí đều chìm đắm trong đó. Trong vô thức, có người giơ tay lên theo cô ta, rồi lắc eo, sao đó xoay chân.

Dường như bọn họ đang bị lây nhiễm, thế nhưng lại bắt chước động tác của người phụ nữ này.

Thời gian trôi qua, động tác của bọn họ cũng càng lúc càng nhanh, biên độ càng lúc càng lớn, còn có tiếng gió thổi.

Nhìn mờ mờ ảo ảo, động tác của bọn họ càng ngày càng giống với người phụ nữ này, thậm chí giống y hệt.

"Hù. . ."

Trong một nháy mắt, Lục Tân cũng bị dáng người duyên dáng của người phụ nữ kia mê hoặc, nhưng rất nhanh anh đã tỉnh táo lại.

Lúc mở mắt ra anh đã thấy một điệu nhảy cỡ lớn mà lạ lùng.

Anh nhìn thấy những người lưng còng kỳ lạ trong thôn này đều cố gắng chuyển động thể của mình để nhảy một điệu kỳ quái với người phụ nữ kia.

Rõ ràng là có rất nhiều người chưa từng học múa, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được động tác gượng gạo và cơ thể đơ cứng của họ.

Nhưng bọn họ vẫn nhảy rất chân thành, trên mặt lộ ra một biểu cảm cuồng nhiệt, rất chìm đắm trong đó.

“Răng rắc, rắc, rắc…”

Thỉnh thoảng có tiếng xương cốt vỡ vụn khiến người ta tê dại cả da đầu vang lên. Âm thanh đó đến từ cơ thể của những người trong thôn này.

Lục Tân chợt hiểu ra nguyên nhân cơ thể của những người trong thôn này lại còng lưng biến dạng như vậy.

Rõ ràng là rất nhiều người trong thôn không thể làm được những động tác uốn éo phức tạp kia. Để họ bắt chước những động tác có độ khó và phức tạp cao sẽ chỉ làm xương cốt và cơ thể của họ bị tổn thương, thậm chí là… làm gãy cột sống của mình.

Nhưng bọn họ không ý thức được sự khủng bố này, ngược lại rất thích thú.

Bọn họ dùng hết sức để bắt chước động tác của người phụ nữ kia, nhưng thực ra lại đang cố gắng phá hủy cơ thể mình.

“Cái này thuộc loại hình ô nhiễm gì?”

Lục Tân thở ra một hơi, theo bản năng hỏi em gái đang ở trên vai mình.

Em gái không trả lời anh, chỉ là nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang nhảy múa, khoanh hai cánh tay nhỏ bé trước ngực, dường như hơi khinh thường:

“Em nhảy tốt hơn cô ta.”

". . ."

Trong lòng Lục Tân oán thầm một câu: "Em học đi cho đàng hoàng trước đã rồi hãy nói…”

Bây giờ rõ ràng không phải là thời gian tốt để khinh bỉ em gái, Lục Tân đang suy nghĩ có nên xử lý nguồn ô nhiễm này không.

Với thân phận là nhân viên chuyên làm sạch nguồn ô nhiễm, đây chính là bổn phận của anh.

Nhưng bây giờ anh lại hơi chần chừ.

Bởi vì anh phát hiện, trên cơ thể người phụ nữ này không có quái vật tinh thần. Dù nhìn sơ qua, cô ta giống như một con quái vật, nhưng rõ ràng cô ra không có thêm một con mắt hay một cái đầu đi cắn xé người xung quanh. Đây cũng có nghĩa là… cô ta càng giống với người có năng lực.

Có thể trực tiếp xử lý nguồn ô nhiễm, nhưng cô ta là người có năng lực…

. . . Tối thiểu cần thông qua thẩm phán!

Những suy nghĩ này làm động tác của Lục Tân hơi khựng lại, dường như là anh đang lẳng lặng mà nhìn cuộc biểu diễn này.

Người phụ nữ trong điệu nhảy kia nhìn chằm chằm vào Lục Tân qua mái tóc rối tung.

Lúc cô ta nhìn thấy Lục Tân không có bất kỳ động tác nào, trong mắt cô ta dường như xuất hiện một loại nghi ngờ nào đó.

“Roẹt…”

Cũng đúng vào lúc này, cánh cửa của căn nhà được đẩy mở ra, một người có dáng thon gầy mà tốc độ nhanh chóng chạy vào trong đám người.

Là cháu trai của bà cụ.

Trên mặt của cậu bé kỳ quái kia tràn đầy vẻ mừng rỡ, nhanh chóng chạy vào trong đám người. Theo những động tác múa của cô ta, cậu ta không chỉ thích ứng rất nhanh với tiết tấu điệu múa của người phụ nữ này, hơn nữa trình độ bắt chước cũng giống với cô ta nhất…

Thậm chí ở một mức độ nào đó, động tác của cậu ta đã hoàn toàn giống với người phụ nữ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận