Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 966: Nhiệm vụ lẻn vào đã hoàn thành hoàn mỹ (1)

Có dẫn đường, cuối cùng cũng không cần phải lần mò trong cái nơi tối lửa tắt đèn này nữa.

Quái vật nhỏ rất phối hợp, nhất là khi em gái ôm khuôn mặt nhỏ của nó hôn hít vui vẻ.

Vì thế, quái vật nhỏ bắt đầu thành thật dẫn đường, em gái dắt nó đi theo sau, còn Lục Tân thì đi sau lưng em gái.

Bọn họ đi ra khỏi toilet cuối hành lang, sau đó tiếp tục đi thẳng vào sâu trong tòa nhà tối om.

Khi ra khỏi phòng vệ sinh, Lục Tân còn dùng bật lửa chiếu sáng một chút, không có bồn tiểu.

Thế mà anh lại lần mò vào trúng nhà vệ sinh nữ?

Trong lúc tiếp tục đi dạo trong tòa nhà, anh có thể cảm nhận được xung quanh còn có rất nhiều quái vật kỳ quái đáng sợ.

Chúng nó lít nha lít nhít trốn tránh, nghiến răng ken két nhìn bọn họ.

Dù sao quái vật trong tòa nhà này quá nhiều, nhiều đến mức một đám chen chúc lúc nhúc trong nhà vệ sinh khi nãy chỉ là một phần rất ít.

Có điều, cho dù chúng nó không biết trong phòng vệ sinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của con quái vật nhỏ nằm trong tay em gái thì con nào con nấy đều có vẻ cực kỳ sợ hãi, lén đứng từ xa nhìn lại, không hề dám đến gần anh em họ một bước.

Tiếc là em gái chỉ giữ lại một con này, không tiện thay đổi…

Cũng may con quái vật nhỏ này là con quái vật thành thật, nó run lẩy bẩy nhưng vẫn thành thật đưa họ lên lầu.

Đi theo cầu thang lên tầng bảy, dưới sự dẫn dắt của con quái vật nhỏ, họ đi tới trước cửa một căn phòng.

“Anh, hình như chính là nơi này...”

Em gái đã trở nên cực kỳ hưng phấn, chỉ vào cánh cửa, có cảm giác phấn khích xoa tay nóng lòng muốn thử.

Lục Tân cũng cảm nhận được văn phòng này không bình thường, khi vừa đến cửa phòng, anh đã cảm nhận được một loại cảm giác “chen chúc”.

Trong tòa nhà đâu đâu cũng là quái vật loạn cào cào này, có vẻ như sau cánh cửa kia còn có nhiều quái vật hơn, đã không phải là loạn cào cào nữa mà là nhét đầy chất như nêm, sắp bùng nổ. Giống như, anh đang đến gần một cái tổ ong đáng sợ.

“Đây là lối vào hang ổ sao?”

Lục Tân bất lực cảm thán, rồi nhẹ cầm nắm tay cầm, phát hiện thế mà cửa không khóa, anh từ từ vặn ra.

“Phù...”

Lúc cửa mở hé ra một cái khe, bên trong bỗng nhiên có từng đợt gió nhẹ thổi ra.

Có vô số răng nanh sắc bén vọt thẳng về phía mặt anh, thậm chí anh còn giơ tay chặn lại theo bản năng, chắn trước mặt, trên má, trên cổ, trước ngực, khắp nơi đều có cảm giác như bị những dụng cụ sắc bén lướt qua, giống như đang đứng chính diện với cái máy xay thịt.

Lục Tân bình tĩnh chờ thứ bên trong lao ra hết thì mới buông tay xuống.

“Cạch!”

Khi anh vừa dẫm chân lên sàn nhà, đột nhiên phát ra tiếng vang thanh thúy.

Lục Tân lập tức phát hiện ra sàn nhà trong phòng này không giống với những nơi khác trong tòa nhà.

Ngay khi âm thanh khiến lòng người lạnh run dần tan đi, anh đã nghe thấy trong phòng này có không ít tiếng hít thở dồn dập như sóng biển, thong thả đều đều, nếu chỉ vậy thì thôi, quan trọng là bên trong còn kèm theo tiếng ngáy nho nhỏ.

Đi thẳng vào trong, tiếng vang, tiếng hít thở quái dị càng khiến da đầu anh tê dại.

“Sao mình lại có cảm giác lạc vào ký túc xá nam vậy nhỉ?”

Lục Tân lẳng lặng đứng ở trong bóng tối một lúc, sau đó lần mò đi về phía trước.

Anh đi đến trước cửa, có thể sờ được trên bức tường của căn phòng này có treo bức màn thật dày.

Vì thế anh chậm rãi kéo bức màn từ trái sang phải.

“Xoạt...”

Khi bức màn được kéo ra, ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào trong, Lục Tân đã quen ở trong bóng tối, khi bị ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi vào, không ngờ lại cảm thấy hơi hoa mắt, chờ đến khi đôi mắt thích ứng với ánh sáng đèn đường xa xa ngoài cửa sổ, anh mới chậm chạp quay người vào trong.

Bài trí trong căn phòng lập tức đập vào mắt anh.

Nương theo ánh sáng nhạt, anh có thể loáng thoáng phân biệt đây là một căn phòng họp rộng rãi.

Trong phòng ít nhất rộng hơn trăm mét vuông, chính giữa là một bàn họp thật dài, xung quanh bàn có vô số người đang ngồi yên.

Tia sáng le lói không đủ sáng, cho nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của mọi người.

Anh có thể loáng thoáng nhận ra bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi họp, bên trong miệng và mũi phát ra tiếng hít thở khe khẽ.

“Đây là những quản lý cấp cao vào trong tòa nhà này để họp của bảo vệ Thiên Hòa sao?”

Trong lòng Lục Tân lóe lên suy đoán, đi đến trước bàn hội nghị, sau đó móc bật lửa ra.

“Tách!”

Ngay khi ngọn lửa vừa bật lên, anh đã nhìn thấy khuôn mặt của người ở gần mình nhất.

Cảnh tượng bất ngờ làm cho anh cảm thấy da đầu tê rần lên.

Không phải bị dọa sợ, mà là buồn nôn.

Nhìn qua vẻ bề ngoài thì đây là một người đàn ông rất có địa vị, ước chừng ba bốn mươi tuổi, quần áo chỉnh tề, bề ngoài rất tuấn tú.

Nhưng ở trên mặt, trên người anh ta ước chừng có rất nhiều lỗ máu.

Bên trong lỗ máu đang có một con quái vật màu trắng phờ phạc, sợ hãi rụt rè, giãy giụa bò ra.

Cơ thể con quái vật này cực nhỏ, cũng có vẻ cực kỳ yếu ớt.

Nhưng nhìn qua hình dạng của nó, thì rõ ràng là thuộc về cùng một loài với con mà em gái đã bắt được.

Lục Tân cố làm mình hít thở bình tĩnh lại, sau đó cầm bật lửa đi đến bên cạnh những người khác đang ngồi trên bàn hội nghị.

Sau đó, cảm giác tê dại trong lòng anh càng lúc càng nặng nề hơn.

Quá đáng sợ…

Trên bàn họp có hai ba chục người đang ngồi, tất cả đều giống hệt như người đầu tiên.

Trên người bọn họ đều có những lỗ thủng khác thường, còn có vô số những con quái vật nhỏ chưa trưởng thành chui tới chui lui trong người họ, thấy ngọn lửa bùng lên, chúng phát ra âm thanh ríu ra ríu rít sau đó bỏ chạy tán loạn, còn có con lại chui vào bên trong…

Nơi này đúng là một cái sào huyệt.

Sào huyệt của quái vật tinh thần.

Mà những người ngồi trên bàn họp đều giống như một cơ thể ký sinh, hoặc có thể nói là thổ nhưỡng.

Bọn họ đang dùng cơ thể của mình để nuôi dưỡng những con quái vật nhỏ này.

Khó trách khắp nơi trong tòa nhà này đều là những con quái vật như vậy, bởi vì cách nuôi dưỡng này đã bắt đầu được một thời gian rất lâu rồi.

Mà điều khiến người khác cảm thấy kỳ quái đó chính là những người này đều vẫn còn sống.

Cho dù là qua tiếng hít thở đều đều hay là tiếng ngáy như có như không của họ thì đều chứng minh điều này.

Bọn họ không chết, chỉ ngủ mà thôi...

Lục Tân suy nghĩ một chút rồi vươn tay vào trong áo của một người phụ nữ cạnh đó, véo mạnh một cái, còn dùng sức vặn một vòng, nhưng lại phát hiện ra người phụ nữ này vẫn cứ ngủ say, không hề có chút phản ứng nào với hình phạt thể xác này.

“Ngủ thật sâu...”

Lục Tân không khỏi cảm thán: “Chẳng lẽ giấc ngủ của người dân cả thành phố đều tập trung trong phòng họp này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận