Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1069: Địa điểm chặn đầu (2)

Vực sâu là một thế giới cực kỳ quỷ dị, tuy rằng nó song song với thế giới hiện thực, nhưng tỷ lệ và cấu tạo lại có sự khác biệt rất lớn.

Cho nên người có năng lực loại này như Hạ Trùng mới có thể lợi dụng sự khác biệt vặn vẹo này, thực hiện chuyện đi qua một khoảng cách nhất định trong thời gian ngắn.

Có điều, cự ly xa xôi ở trong thế giới thực, cũng sẽ ở có phản ứng ở mức độ nhất định trong thế giới vực sâu.

Bởi vì con đường lần này bọn họ phải đi qua có khoảng cách rất xa, cho nên lúc này thời gian xuyên qua cũng rất dài.

Lục Tân cảm giác sau khi bọn họ đi ở trong thế giới vực sâu này được xấp xỉ năm phút, Hạ Trùng mới hơi hơi giảm tốc độ xuống, dưới sự chỉ dẫn của con nhuyễn trùng Lão Thực Ba Giao nằm trên cánh tay cô ấy, đi về phía một cái vòng tròn màu đen, ở đó có một cánh cửa.

Cô ấy lại nhanh chóng đá một cước, hất văng cánh cửa kia ra, kéo Lục Tân vọt qua bên kia.

“Hô…”

Cánh cửa ở sau lưng khép lại, trước mắt hoàn toàn đen nhánh, Lục Tân có thể nghe được tiếng thở dốc kịch liệt của Hạ Trùng.

Có thể thấy được, năm phút bước đi trong vực sâu này, đối với cô ấy mà nói, dường như cũng đã chạm tới cực hạn rồi.

“Cô không sao chứ?”

Lục Tân vội vươn tay đi tìm Hạ Trùng, quan tâm hỏi.

“Đừng niết cái mũi của tôi.”

Trong bóng tối Hạ Trùng nhắc nhở một câu, Lục Tân vội vàng co rụt cánh tay đang mò mẫm về phía trước lại.

Vừa rồi anh sờ thấy một thứ tròn tròn, khá có thịt, mới biết được đó là khuôn mặt của Hạ Trùng, thuận thế đi xuống, bắt được cánh tay của cô ấy.

Sau khi đỡ cô ấy đứng lên, anh mò mẫm ở trong túi áo của mình một lúc, tìm được một chiếc bật lửa.

Anh ma sát bánh răng, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện.

Chỉ thấy hiện tại bọn họ đang ở một nơi cực kỳ hỗn loạn, nơi nơi đều là những kệ để hàng được đặt lộn xộn, tràn đầy mạng nhện và tro bụi, hình như là một kho hàng bị bỏ hoang, không gian xung quanh bị bao kín, thậm chí còn không biết nên làm gì nữa để có thể tìm được đường ra.

“Đi theo tôi đi.”

Hạ Trùng thấp giọng nói: “Thời điểm tôi đi ra, có nhìn qua đường rồi.”

Vực sâu và hiện thực song song tương ứng, tuy rằng không những vặn vẹo và khuếch đại hơn, nhưng cũng có thể nhìn thấy một chút hiện thực bên trong vực sâu.

Có điều để làm được như thế này buộc phải là người có năng lực rất có kinh nghiệm như Hạ Trùng mới có thể làm được.

Lục Tân tất nhiên rất biết nghe lời phải thành thành thật thật đi theo bên cạnh Hạ Trùng, dùng lửa chiếu sáng đường đi cho cô ấy.

Hai người đi được vài bước, đi qua một ngã rẽ, thông qua một cánh cửa sổ rách nát, nhìn thấy được bầu trời đầy sao bên ngoài kia.

Chỉ thấy nơi ở của bọn họ hiện tại nằm ở bên cạnh thành trấn, khắp nơi là những kiến trúc đổ nát, cùng với những cây cối mọc xiên tùm lum.

Bởi vì không có người nào cắt tỉa định kỳ, những cây cối đó trong ba mươi năm qua đã sinh trưởng thành những hình dạng yêu tà, may mắn hiện tại vẫn đang là mùa đông, cành cây thưa thớt, mới có thể nhìn sao trời thưa thớt cùng với một quẩng Mặt Trăng Đỏ, nặng trĩu tọa lạc ở bên trên đống phế tích kia.

Bọn họ lật qua mấy vách tưởng sập lún hoang tàn, nương theo ánh sáng từ Mặt Trăng Đỏ, nhìn về phương xa.

Trên vùng hoang mạc đỏ sậm, hoàn toàn trống vắng không một tiếng động, thế giới tĩnh lặng giống như đã chết vậy.

“Nhìn trên con đường này, con quái vật tinh thần kia hẳn là sẽ chạy đến phía trước mặt chúng ta kia.”

Hạ Trùng thở dốc một hơi, mới dần dần khôi phục lại, nói với Lục Tân:

“Đối với chúng ta mà nói, điều quan trọng nhất chính là có thể bức ép con quái vật kia quay lại đường cũ.”

“Cho dù là để nó trực tiếp phóng qua bên này, hay là chạy vòng qua bên khác, đều nói lên rằng nhiệm vụ lần này của chúng ta đã thất bại rồi.”

“Cho nên, tôi sẽ triệu hồi sinh vật vực sâu mà tôi vừa mới ký kết khế ước ra đây, giúp đỡ anh chống đỡ từ hai phía.”

“Chuyện này…”

Lục Tân nghe xong kế hoạch của cô ấy, lại hơi hơi tự hỏi một lúc, sau đó lắc đầu, cười nói: “Không cần đâu.”

Hạ Trùng tức khắc có chút khó hiểu mà nhìn anh.

Lục Tân nghĩ nghĩ, cười giải thích nói: “Mọi người tìm đến tôi là bởi vì con quái vật kia sợ hãi tôi, tôi đại khái cũng đã có thể đoán ra nó sợ cái gì ở tôi rồi, cho nên, nếu như tôi muốn con quái vật kia rơi vào đường cùng phải quay lại đường cũ, thì cũng chỉ có cách là trở lại trạng thái khi nó sợ tôi nhất thôi.”

“Cố gắng một chút nữa, tôi tin là sẽ có thể.”

“Thế nhưng khi tôi tiến vào trạng thái này thì khả năng khống chế sẽ rất ít ỏi đấy.”

Nói dứt lời, anh dùng ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Hạ Trùng, nói: “Hơn nữa cô ở lại bên cạnh tôi, có khả năng lớn sẽ gặp phải nguy hiểm.”

“Sẽ rất nguy hiểm……”

Hạ Trùng khẽ nhíu mày, nhìn lại về phía Lục Tân, nhưng lại chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh.

Trong lòng cô ấy đang tính toán các trường hợp khác nhau, sau đó cô ấy có chút do dự ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân: “Một mình anh thực sự có thể sao?”

Lục Tân nghe vậy, cười lắc đầu, nói: “Yên tâm đi.”

Bản thân anh cũng đâu phải là con người đâu.

Nhưng anh cũng không nói tỉ mỉ hơn, sợ hiện tại cũng đã hơn nửa đêm rồi, sẽ dọa Hạ Trùng mất.

Thấy anh cười tự tin đến như thế, Hạ Trùng cũng rất nhanh đưa ra quyết định của bản thân: “Nếu đã như vậy, bây giờ tôi sẽ quay trở lại giúp bọn họ.”

Nói làm là làm liền, Hạ Trùng không muốn chậm trễ thời gian một chút nào nữa, xoay người muốn đi ngay.

Sau khi đi ra được mấy bước, bỗng nhiên cô ấy lại quay đầu nhìn về phía Lục Tân, nói: “Đội trưởng Đơn Binh, tôi biết thực lực của anh rất mạnh mẽ, nhưng bản thân anh ở chỗ này phải cực kỳ cẩn thận, chú ý an toàn, bằng không người phụ nữ gầy trông như cây gậy trúc kia của Thanh Cảng các anh sẽ đến tìm tôi gây phiền toái mất.”

“Cây gậy trúc?”

Lục Tân suy nghĩ lại một chút, mới hiểu được người cô ấy đang nói đến chính là Hàn Băng, đành phải cười cười, nói: “Đã biết.”

Thật ra Hàn Băng nhà người ta cũng không phải là cây gậy trúc, vóc dáng cô ấy vốn cao, cho nên sẽ có vẻ hơi gầy, nhưng cái gì nên có thì vẫn có mà.

Hạ Trùng tiếp tục đi về phía trước, muốn đi tìm một cánh cửa còn hoàn chỉnh nào đó để rời đi.

Mắt thấy hình bóng của cô sắp sửa biến mất khỏi đống phế tích, Lục Tân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, kêu lên: “Từ từ đã……”

Hạ Trùng vội vàng nghiêng người qua một bên, tò mò nhìn Lục Tân.

Lục Tân do dự một chút, vẫn là nói ra: “Hai triệu mà trước đó cô nhắc đến ấy, là chuyển khoản hay là tiền mặt thế?”

Hạ Trùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghiêm túc nói: “Chuyển khoản, cho dù nhiệm vụ bắt giữ lần này của chúng ta có thành công hay không, sau khi về đến thành phố trung tâm, tôi sẽ lập tức chuyển khoản.”

“Được.”

Trong lòng Lục Tân cực kỳ cảm kích, nhìn Hạ Trùng bằng một khuôn mặt tươi cười vô cùng xán lạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận