Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1045: Người khác không biết, lẽ nào đến bản thân còn không biết hay sao? (2)

Hỏi xong mấy vấn đề, anh ta nhẹ nhàng buông tập tài liệu trong tay xuống, sắc mặt thản nhiên mà lại nghiêm túc nhìn Lục Tân.

Những lời này thật sự đúng là sâu không lường được nha…

Lục Tân vậy mà lại rất hiểu ý của anh ta.

Các phương diện cần được nói thì đều đã nói đến, lập trường cũng đã được phân rõ, cho nên, hiện tại anh ta đang ép mình phải đưa ra thái độ chính thức của bản thân?

Nếu bản thân anh đại diện cho Thanh Cảng, vậy thì chỉ e là Thanh Cảng ở bên trong Liên Minh sẽ phải chịu đựng áp lực cực kỳ lớn.

Nếu anh chỉ đại diện cho ý chí của bản thân anh mà thôi, vậy tính chất của vấn đề sẽ càng nghiêm trọng hơn nữa.

Một người có năng lực lại đi bức ép một thành phố, đây là một vấn đề rất lớn.

Đến lúc đó, bản thân anh sẽ không còn là đội trưởng của tiểu đội chi viện của Thanh Cảng nữa, mà là một người có năng lực muốn tập kích thành phố Hắc Chiểu.

Anh hiểu rằng đây là một thuật nói cực kỳ cao minh, cũng biết đây chính là nhược điểm của mình.

Ăn nói vụng về, nói không lại người khác.

Cho nên, anh chỉ bèn lẳng lặng nhìn về phía vị quan chức mặc tây trang màu đen kia, nhẹ giọng nói: “Tôi có một vấn đề.”

“Ừm…”

Vị quan chức mặc tây trang đen kia vốn dĩ đang muốn nói, là anh ta đặt ra vấn đề trước, vẫn mong đội trưởng Đơn Binh trả lời trước thì hợp lý hơn.

Thế nhưng khi đón lấy ánh mắt bình tĩnh của Lục Tân, lời này của anh ta lại không sao thốt lên được.

Hầu kết giật giật, sợ biểu hiện của bản thân quá mức vô lễ, vội nói: “Đội trưởng Đơn Binh cứ hỏi đi.”

Lục Tân gật gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Ở thành phố Hắc Chiểu, kinh doanh Hắc Thảo cũng là phạm pháp sao?”

“Chuyện này…”

Người mặc tây trang đen hơi buồn bực, không phải vì câu hỏi này khó khăn đến mức nào, mà là quá đơn giản.

Anh ta muốn nhìn thử sang xung quanh một chút, nhằm có thể đạt được một số kiến nghị từ đôi mắt của người khác nữa, nhưng Lục Tân đang nghiêm túc nhìn anh ta, ở dưới ánh mắt chăm chú của Lục Tân, ngay cả dũng khí dời mắt đi anh ta cũng không có, chỉ có thể thành thành thật thật mà trả lời: “Đương nhiên, thành phố Hắc Chiểu nghiêm cấm Hắc Thảo.”

Lục Tân gật đầu, lại nói: “Điều đó có phải nghĩa là, những người có tiếp xúc với Hắc Thảo đều đã phải chịu sự trừng phạt?”

“Chuyện này…”

Người mặc tây trang màu đen không hiểu Lục Tân muốn nói cái gì, ý thức được có chỗ nào đó không hợp lý, bèn không dám trả lời lung tung.

Dường như là đại não vận chuyển hỗn loạn quá, một vài lời nói cứ như vậy mà buột miệng thốt ra: “Cũng không thể nói như vậy được, bản thân Hắc Thảo là một dạng tồn tại đặc biệt, nó có thể được sử dụng để chế tác thuốc, cũng có thể được dùng để cứu chữa cho người bệnh, buôn bán Hắc Thảo tất nhiên là không đúng, thế nhưng nếu như suy xét đến tính ứng dụng nhiều mặt của nó, chúng ta cũng phải xem xét lại, cho dù là pháp lệnh trung tâm của thành phố, cũng khá là phức tạp đối với Hắc Thảo…”

“Những gì anh nói đều đúng.”

Lục Tân lẳng lặng nhìn anh ta, nói: “Thế nhưng tôi chỉ hỏi anh, làm trái pháp luật có phải là bắt buộc phải chịu hình phạt hay không?”

Người mặc tây trang đen có chút không chống đỡ được nữa, đành phải gật gật đầu.

Ánh mắt của anh ta cũng có chút không khống chế được mà hướng về phía đám người cô Tôn.

Có điều lúc này ánh mắt của Lục Tân cũng đã chuyển về phía bọn họ, nhẹ giọng nói: “Những lời anh ta nói vừa rồi không có vấn đề gì chứ?”

Trong phòng hội nghị, lặng ngắt như tờ.

Đúng là nhìn qua những lời này rõ ràng là không có vấn đề, nhưng cũng không có người nào dám trả lời linh tinh, sợ bị rơi vào bẫy rập.

Lục Tân gật đầu nói: “Tôi coi như mọi người đều đồng ý.”

“Đội trưởng Đơn Binh…”

Cũng đúng lúc này, người mặc tây trang đen cuối cùng không nhịn được nữa, đánh bạo mà nói: “Những câu hỏi tôi vừa đặt ra…”

“Những vấn đề mà anh nhắc tới, vốn dĩ là không tồn tại.”

Lục Tân nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: “Dù sao thì mục đích tiếp xúc với Hắc Thảo là cái gì, người khác không biết, chính chúng ta còn không biết hay sao?”

Cảm xúc của người mặc tây trang đen lại bị đánh gãy một lần nữa, ánh mắt cũng trở nên có chút quái dị.

Thế nhưng Lục Tân cũng không có ý định tiếp tục nhiều lời vô ích nữa, nhìn về phía Đàn Gia, nói: “Dựa theo quy định, tôi không có cách nào nhúng tay vào sự vụ của thành phố Hắc Chiểu các ông, cho nên đối với quyết tâm lần này của ông, tôi chấp nhận, cũng rất tán đồng, thế nhưng, cá nhân tôi lại không có cách nào giúp ông được việc gì trong chuyện này cả.”

Đàn Gia tức khắc ngơ ngẩn, vẻ mặt cũng trở nên hỗn loạn.

Những người ngồi xung quanh cũng ngay lập tức trở nên choáng váng, vậy mà lại xuất hiện cảm giác nghe không hiểu.

Cũng đúng vào lúc này, Lục Tân đã xoay người, đi về phía cửa phòng hội nghị.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết lần này đến tột cùng lại là chuyện gì nữa.

Mà cùng lúc đó, ở rất nhiều ngóc ngách trên toàn bộ thành phố Hắc Chiểu đã bởi vì sự truyền ra của tin tức vừa rồi mà dẫn tới chuyện có vô số nhân vật thần bí đưa ra quyết định, cũng đang từ các góc của thành phố này, mang theo tâm trạng bất đồng đi về phòng Hành chính của thành phố Vệ Tinh số hai.

Trong số bọn họ, có người ngồi trên xe ô tô màu đen, ánh mắt bình tĩnh mà lại thờ ơ.

Có người mặc một bộ đồ ninja màu đỏ bó sát người, nhàn nhã hành tẩu ở trên đỉnh các tòa nhà.

Có những bóng đen chớp động trong nháy mắt, ánh mắt âm lãnh, không dám nhìn thấy ánh sáng, nhưng lại mang theo sự tự tin vô cùng lớn.

Khi nhận được tin tức sau cùng, tất cả bọn họ đều ngẩn ra.

Vốn dĩ đã chuẩn bị rất tốt rồi, làm sao mà tình thế lại phát triển không giống như trong tưởng tượng cơ chứ?

Chẳng lẽ là người có năng lực của Thanh Cảng kia ý thức được áp lực, chủ động thoái nhượng?

Cũng đúng vào lúc này, bóng dáng của Lục Tân, người mới vừa đi ra khỏi phòng hội nghị cũng đang bắt đầu lan tràn ra.

Những binh lính canh gác trên hành lang, theo bản năng mà xoa xoa đôi mắt, mặt trời bên ngoài chiếu rạng như vậy, làm sao mà hành lang lại tối đến như thế?

“Tôi biết anh vẫn luôn muốn rời đi, nhưng lại không có được tự do.”

Lục Tân lẳng lặng đi tới, lầm bầm lầu bàu mà nói với cái bóng màu đen kia: “Hiện tại tôi cho anh cơ hội này.”

“Tôi biết vào thời điểm trước khi anh bị hành hình, cũng đã thông qua tính chất đặc biệt của con rối mà tiến vào thế giới tinh thần của toàn bộ mọi người trong thành phố này, làm cho bọn họ đều gặp ác mộng, thấy được anh, cho nên, vốn dĩ anh cũng đã có cơ sở trở thành lãnh chúa tinh thần của thành phố này, anh vẫn có thể ở lại trong thế giới tinh thần của bọn họ, hơn nữa còn có thể đem đến hình phạt cho bọn họ vào thời điểm mà bọn họ làm những hành vi trái pháp luật.”

“Chuyện này cứ xem như là…”

Anh chậm rãi suy nghĩ, nói ra từ ngữ thích hợp: “Phóng thích một cách thích hợp?”

Trên hành lang càng ngày càng tối đen mực, bỗng nhiên có một tiếng cười rảnh rót vang lên, càng cười càng vang dội, càng cười càng hưng phấn.

“Những gì cậu nói là thật chứ?”

“Trực tiếp giao thành phố này cho tôi?”

“Đừng cười như vậy, rất giống người xấu.”

Lục Tân nhẹ giọng trả lời, sau đó gật gật đầu, nói: “Tôi chắc chắn.”

“Hơn nữa tôi cũng chắc chắn, bản thân mình không làm trái điều gì, tôi chỉ là khiến cho luật pháp của bọn họ, càng thêm được thi hành mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận