Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 777: Để thế giới bắt đầu căm hận (1)

“Dễ hơn tưởng tượng nha…”

Cảm giác vô số tinh phẩm được chính mình chọn lựa tỉ mỉ trong viện bảo tàng Tai Ách thoả thích truyền vào trong thân thể Lục Tân, tâm trạng của Tần Nhiên lúc này đã hóa thành một cây quái vật máu thịt cũng trở nên hơi kích động mà đứng lên.

Ngay cả anh ta cũng không nghĩ tới có thể thuận lợi truyền tất cả “trân phẩm” trong bình vào trong Lục Tân đến vậy.

Thuận lợi giống như là đối phương đang chủ động đòi lấy.

Lúc này anh ta đã ô nhiễm nhiều “người mộng du” ở nơi này như, hoặc là nói, là nguyên liệu của Tai Ách, không phải vì để thắng, mà là vì có thể tìm một góc độ nghiên cứu càng tốt, nghiên cứu một phần bên trong, hoặc là hai phần cất giữ lan truyền đến trên người Lục Tân.

Cái này liền đủ rồi, những thứ được cất giữ qua tuyển chọn tỉ mỉ này, mỗi một phần đều có uy lực vô cùng.

Dù sao thì đây cũng đủ để khiến cho người ta tan vỡ đau khổ.

Đồ cất giữ của viện bảo tàng Tai ách lợi hại ở chỗ những sự đau khổ này đều chân thực mà trần trụi.

Không cần biết người đó đã từng trải qua những sự đau khổ đó hay chưa.

Cảm giác chính là cảm giác, tâm trạng chính là tâm trạng, khi áp vào một người loại kích thích kia cũng không khác gì sự thật.

Người có năng lực cũng là người, chịu kích thích mạnh như vậy làm sao có thể chịu đựng được?

Bởi vì hiện tại chính mình là đang thông qua năng lực của bản thân ô nhiễm những người trong viện bảo tàng kia, sau đó mượn năng lực của bản thân đem nỗi đau khổ cùng bất hạnh của bọn họ truyền cho đối thủ, vì lẽ đó mà chính mình cũng phải chịu một phần phản phệ, cảm nhận được mùi vị đó.

Tần Nhiên cực kì rõ ràng, nỗi đau khổ với bất hạnh kia đến cùng có uy lực mạnh cỡ nào.

Tâm tình của chính mình cũng suýt chút nữa thì tan vỡ, nhưng mà khi lan truyền ra bên ngoài thì người kia sẽ phải chịu so với chính mình gấp mười lần, hoặc là nói, gấp trăm lần.

Loại thuận lợi này giống như là nhìn thấy ngòi thuốc nổ bị châm lửa, yên tâm, thậm chí còn có chút chờ mong.

Chỗ kỳ quái duy nhất là, anh ta rõ ràng là cảm nhận được sự đau khổ cùng dằn vặt không cách nào hình dung nổi truyền vào trong thân thể Lục Tân, lại không nhìn thấy bộ dạng Lục Tân bị những “trân phẩm” trong viện bảo tàng giày vò khóc ròng, thậm chí là tan vỡ tại chỗ trong dự đoán.

Thậm chí, anh ta còn không thấy chút biểu cảm đau khổ hay nổi điên ở trên gương mặt Lục Tân.

Trên gương mặt đó có cảm giác tê liệt và trống rỗng, cùng với, trên gương mặt đó, dần dần mỉm cười.

Cặp mắt kia nhìn thế giới này, dường như lại càng trở nên dịu dàng.

...

“Bạch!”

Tần Nhiên có loại cảm giác cành lá khắp toàn thân đồng thời căng thẳng tê liệt.

Không có cách nào hình dung cảm giác run rẩy đang dâng lên từ sâu trong nội tâm.

Chuyện này sao có thể?

Tên kia cuối cùng là loại quái vật gì mới có thể chịu đựng nhiều bất hạnh cùng tai nạn như vậy, vẫn lộ ra nụ cười?

Coi như hệ năng lực có thể chịu đựng một ít ô nhiễm.

Nhưng cái chịu đựng này cũng có cực hạn nha...

Nhìn thấy một người chịu đựng nhiều đau khổ cùng bất hạnh rơi xuống như vậy còn kinh khủng hơn nhìn thấy một người uống hết một hòm thuốc trừ sâu DDVP.

Đối phương không chỉ không chết, còn nấc lên, dùng ánh mắt ra bản thân không sao.

“Nha…”

Người giật mình không chỉ có là Tần Nhiên, Oa Oa sau lưng Lục Tân cũng phát ra hô khẽ.

Búp Bê không giống như Lục Tân có thể nhìn thấy quái vật tinh thần, nhưng cô bé có thể cảm ứng được phạm vi đang biến hóa.

Ở trong cảm nhận của cô bé, rõ ràng thấy được trong phạm vi tinh thần hỗn loạn này xuất hiện một nguồn ô nhiễm mạnh mẽ.

Đồng thời cái nguồn ô nhiễm kia đang tấn công mạnh mẽ, những công kích này mang theo rất nhiều ác ý cùng một cảm giác làm cô bé bài xích từ sâu trong nội tâm, nhào về phía chính mình, thế nhưng Lục Tân lúc này lại chặt chẽ vững vàng che ở trước người mình, thay mình chịu đựng tất cả đòn tấn công hướng tới mình, giống như miếng xốp rửa chén, thoả thích hút lấy tất cả dơ bẩn.

Bởi vì cảm giác của cô bé cực kì nhạy bén cho nên cô bé thậm chí còn có thể cảm giác được những kia lực lượng tinh thần kia tạo thành đau khổ trong lòng Lục Tân, có hối hận đến mức tan nát cõi lòng, có lạnh như tro nguội tê liệt, có sự không cam lòng, khóc cũng không khóc nổi, cũng có bàng hoàng, mờ mịt với xung quanh.

Tuy rằng Lục Tân lúc này không nói gì, cũng không hiện bất kỳ cái gì ra mặt.

Nhưng Oa Oa biết, các loại tâm tình này đối với Lục Tân là chân thực.

Một cái tâm trạng vui sướng hoặc là vui vẻ, đúng là không thể nhìn thấy không thể mò được, nhưng ai có thể nói những cái kia là không chân thực đây?

Lúc này Oa Oa có vẻ hơi luống cuống tay chân.

Cô bé lo lắng, nhưng tay chân cũng luống cuống, chẳng biết nên làm gì.

Cô bé chỉ đứng sau lưng Lục Tân, nhìn về bóng lưng của anh, theo bản năng chậm rãi nhích tới gần anh.

Sau đó duỗi ra hai cái tay nhỏ, ôm lấy anh.

Trên mặt Lục Tân mang theo nụ cười, nhìn thế giới này, trên mặt đứa con nít đã từ từ chảy ra hai hàng nước mắt lấp lánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận