Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 493: Chuyện quan trọng nhất (2)

Lục Tân hơi xấu hổ: "Chủ yếu là tôi vẫn còn chưa thử gọi để thử ám hiệu..."

"Bây giờ anh đã thử rồi..."

Đối phương nói: "Bây giờ, anh đơn binh đã đến thành phố trung tâm rồi sao?"

"Đúng vậy."

Lục Tân nói: "Bây giờ tôi đang ở trong một khách sạn ở thành phố vệ tinh 7."

"Được rồi."

Đối phương nói: "Thanh Cảng đã thông báo cho tôi rồi, tôi sẽ phụ trách giúp anh quản lý công việc ở thành phố trung tâm, đồng thời tiếp nhận.... phần văn kiện mà anh nhặt được trên đường kia, cũng sẽ làm tính toán sơ bộ về thí nghiệm cấm kỵ mà anh gặp phải, nhưng mà bây giờ đường liên tỉnh đã bị đóng cửa, đến ngày mai tôi mới có thể đến tìm anh được. Bây giờ, điều mà anh cần phải chú ý chính là đêm nay nhất định phải cẩn thận.

Lục Tân hơi hiếu kỳ: "Có thật sự đúng là có người tìm đến không?"

"Không chắc lắm."

Đối phương nói: "Nhưng tôi phải nói với anh, căn cứ thí nghiệm ở thị trấn Bạch Tháp mà anh đã thông báo cho Thanh Cảng, khi tiểu tổ điều khiển đặc biệt của Thanh Cảng chúng ta đến thu thập chứng cứ, phát hiện toàn bộ thị trấn Bạch Tháp đều đã bị một ngọn lửa thiêu huỷ cả rồi, hoàn toàn không còn chứng cứ gì cả..."

"Hả?"

Lục Tân hơi cảnh giác một chút.

Từ lúc đội xe với anh rời khỏi thị trấn Bạch Tháp đi đến thành phố trung tâm, thời gian cộng lại cũng chỉ có một ngày một đêm.

Trong thời gian ngắn như vậy, đối phương đã dọn sạch thị trấn Bạch Tháp rồi sao?

Động tác rất nhanh nhẹn, thực lực cũng rất hùng hậu đó nha...

Anh nghĩ một lát rồi lại nói: "Biết rồi, tôi sẽ cẩn thận..."

Nói rồi, anh lại báo tên khách sạn còn có số phòng cho đối phương, rồi cúp điện thoại.

"Bản chất của bộ hệ thống ám hiệu được thiết kế cho phòng làm việc này đây, hẳn là một đòn thông minh nhỉ?"

Lúc trở về phòng, anh vẫn còn thầm nhủ.

Anh thông qua cửa sổ, trông thấy lão Chu và tiểu Chu cùng nằm trên giường và lúc này đều đã ngủ thiếp đi, tiếng ngáy khò khè của hai người đều đang vang động đất trời, chỉ có Tôn Cẩu Tử lúc này vẫn còn đang ngồi trên ghế dài trong hành lang để tuần tra. Đội xe của họ đã quen cẩn thận, cộng thêm việc gặp cái thứ quái dị như vậy nữa, cho nên dù đã vào trong thành phố vệ tinh họ cũng sẽ sắp xếp người thức, để phòng có động tĩnh gì đấy.

Trông thấy Lục Tân, Tôn Cẩu Tử ngồi trên ghế không khỏi cảm thấy xấu hổ, cậu hơi cúi người nhưng không biết phải nói gì.

Trước đó, lúc còn ở thị trấn Bạch Tháp cậu đã nghi ngờ Lục Tân, việc này vẫn còn chưa được nói rõ.

"Vất vả rồi."

Lục Tân nhẹ gật đầu với cậu, rồi ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, nói: "Đêm nay nhất định phải canh kỹ nhé..."

"Nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó, có em canh rồi anh mới yên tâm!"

"Hả?"

Tôn Cẩu Tử nghe thấy, sắc mặt cũng hơi kinh ngạc, lập tức lộ ra nét mặt kích động hưng phấn rồi vội vàng đứng lên.

"Anh.. anh Tiểu Lục, anh yên tâm, có em trông coi rồi, tất cả mọi người có thể yên tâm ngủ một giấc!"

"Hả?"

Lục Tân nhìn cậu một cái, lập tức gật đầu: "À."

Đàn ông dễ dàng kích động như vậy sao.

Rõ ràng là mình đang nói chuyện với em gái ở trên trần nhà, cậu ta lại kích động đến mức vẻ mặt như sắp khóc đến nơi luôn vậy.

"Được rồi, làm phiền cậu."

Lục Tân nhẹ gật đầu với cậu, vừa cười nhìn em gái treo trên lầu một chút rồi quay người trở về phòng.

Trên chiếc phản cứng rắn, chăn mền có hơi mốc, nhưng đối với người ngẩn ngơ đi trên đường vài ngày như Lục Tân mà nói, lại cảm thấy rất khá.

Anh ngủ đến tiếng chuông bảy giờ ngày hôm sau vang lên, Lục Tân tỉnh lại đúng giờ, xương cốt toàn thân rôm rốp chấn động.

Anh bước ra khỏi phòng quan sát, liền trông thấy đám tài xế lão lành có tinh mang tinh thần phấn chấn đang ăn sáng, Tiểu Chu vừa nhìn thấy Lục Tân, liền ân cần bưng một tô cháo cùng với bốn năm cái bánh bao thịt được gói bằng giấy báo cũ chạy đến, cười nói: "Anh Tiểu Lục, hôm qua ngủ có ngon không?"

"Lúc đầu hơi khó ngủ thôi."

Lục Tân thành thật trả lời, hai chú cháu này vẫn luôn tranh tài ngáy ngủ kia mà.

Một người như sông lớn trào lên, lên cao lại rơi xuống, một người thì như nước chảy rả rích, xuất hiện một cách bất chợt...

Quá kịch liệt, khó mà phân được thắng bại, cuối cùng cả hai người đều có lợi, chỉ có Lục Tân chịu thua.

"Vậy là sau nửa đêm ngủ rất ngon nhỉ?"

Tiểu Chu vui vẻ nói: "Nhanh ăn cơm đi, lát nữa phải đi giao hàng rồi."

"Giao hàng?"

Trước tiên, Lục Tân ngơ ngác một chút.

Xảy ra chuyện như vậy mà họ còn vội vã giao hàng sao...

Chốc lát sau anh lại phản ứng được.

Đối với đội xe này mà nói, có lẽ là cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng đều không quan trọng bằng việc giao hàng...

Gọn gàng giao xong hàng hoá, hoàn thành nhiệm vụ chuyến này và cầm được tiền hàng, mới là chuyện lớn nhất của bọn họ.

Dù sao, bọn họ chạy chuyến này, phải liều sống liều chết để kiếm được số tiền này, lại chỉ có thể dựa vào đây để nuôi gia đình nữa.

Ngoài ra, trong đội xe đã chết hai mươi mấy người, cũng phải cần số tiền kia để trợ cấp và giao phí an táng cho gia đình họ.

Lui một bước mà nói, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, sau khi giao hàng xong cũng có thể tập trung tinh thần để đối phó mà.

Thế giới trong mắt mỗi người đều không giống nhau mà...

Lục Tân suy nghĩ rồi nhẹ gật đầu, anh nhận lấy bánh bao và bát cháo rồi bảo: "Vậy lát nữa tôi đi cùng bọn cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận