Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 556: Thu thập tình báo (2)

Từng bước đi sâu vào, bọn họ chậm rãi đi vào thành phố và quan sát tòa thành phố hoang tàn này.

Cũng giống như những phế tích đô thị khác, những ngôi nhà đổ nát và trống trải luôn tạo cho người ta cảm giác u ám và ngột ngạt.

Thành phố là do con người tạo ra, nhưng sự trống trải của thành phố lại mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi mạnh mẽ.

Mọi người dường như luôn sợ hãi những gì mình tạo ra.

Sau khi đi qua hai con phố đầy đống đổ nát và sắt thép, họ nhìn thấy một bóng người.

Giữa những con phố đổ nát và bẩn thỉu, đang có vài đứa trẻ ăn mặc đen đúa, có đứa đi chân trần, có đứa thì đạp xe, vui vẻ đá cầu giữa lòng đường. Quả cầu chúng đá thực chất chỉ là một tờ báo vo lại, sau đó dùng bằng băng dính màu vàng quấn chặt bên ngoài. Nhưng chúng vẫn chơi rất vui vẻ, loáng thoáng có tiếng cười yếu ớt vang lên.

"Trời ạ, thật quỷ dị..."

Bích Hổ sững người một lúc rồi thì thầm: "Thứ chúng đang đá không phải là đầu người chứ?"

Lục Tân khẽ lắc đầu, nói: "Không phải, chúng đang đá một tờ báo vo tròn."

Bích Hổ lập tức sầm mặt: "Làm sao cậu biết?"

Lục Tân liếc gã một cái, nói: "Dùng mắt nhìn đó."

Trần Tinh không để ý đến hai người bọn họ, bản thân bước đôi chân dài đi về phía trước, Bích Hổ và Lục Tân vội vàng chạy lon ton theo.

Đến gần nhìn, họ phát hiện thấy mình như đến một nơi tương tự như một khu ổ chuột.

Ngoài những đứa trẻ đang đá “cầu” ra, hai bên đường còn có rất nhiều người khác, trong đó có một người phụ nữ đang ngồi bên đống ve chai bốc mùi hôi thối mà lựa chọn ra, còn có một người đàn ông đang ngồi xổm trên một mảnh vườn trồng rau nhỏ mới cày xới bên cạnh, đang lụm những miếng gạch và những khối xi măng vụn ra ngoài. Trên một mặt đất bằng phẳng, đang có khoai lang khô được xếp lớp. Trong một số ngôi nhà, mùi thơm của cháo ngô đang nấu thoang thoảng bay ra ngoài.

Đây chỉ dáng vẻ của một điểm tụ tập phổ biến rất thường thấy.

"Anh có cảm ứng gì đặc biệt không?"

Trần Tinh cùng Lục Tân và Bích Hổ đi qua trong ánh mắt cảnh giác và đờ đẫn của những người xung quanh, rồi nhẹ giọng hỏi.

Lục Tân thực sự nhắm mắt lại, cảm ứng một lát, không phát hiện được gì.

Sau đó, anh quay đầu liếc nhìn cô em gái, lúc này cô đang bò trên bức tường của tòa nhà bên cạnh, đi song song với anh về phía trước.

Trông có vẻ bối rối và dường như cũng không có cảm ứng gì đặc biệt.

Vì vậy, anh chỉ đành lắc đầu.

Trần Tinh cười đầy ẩn ý, nói: "Có vẻ như anh và người thân kia cũng không thân lắm..."

Lục Tân có chút lúng túng giải thích: "Đã lâu không liên lạc."

"Vậy xem ra, chúng ta cũng chỉ có thể nghĩ ra một số cách ngu ngốc thôi. Không có sự giúp sức của cơ quan tình báo và nhân viên phân tích thông tin, muốn tìm thấy phòng thí nghiệm ẩn trong đống đổ nát của thành phố lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, vì vậy chúng ta bây giờ phải…"

Cô ta giống như đang lẳng lặng suy nghĩ, một lúc sau lại nhìn về phía đường phố.

Ở đó, có một vài đứa trẻ choai choai, đang ngơ ngác nhìn vóc dáng mảnh khảnh của Trần Tinh, thậm chí còn chảy nước miếng.

Trần Tinh ngoắc ngón tay về phía chúng, mấy đứa trẻ này trước tiên là ngẩn ra, sau đó chợt tranh nhau chạy tới.

Trần Tinh hơi cúi người xuống, đặt hai tay lên đầu gối, nhìn vào mắt chúng với nụ cười trên môi: "Chị đến đây để tìm một nơi. Nơi này có lẽ khác với những nơi khác một chút. Chị nghĩ, ở đó hẳn sẽ có điện, đường sá xung quanh cũng sẽ khá sạch sẽ, có thể sẽ thường xuyên có xe cộ đến gần, cũng có thể sẽ xuất hiện một vài người ăn mặc sạch sẽ..."

Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng mà sâu lắng, tạo cho người ta cảm giác xa cách dần sâu, nhưng càng ngày càng rõ ràng, dường như khi cô ta đang nói, mọi tạp âm xung quanh đều nhanh chóng biến mất, cả thế giới, chỉ còn lại mình cô ta đang nói.

"Các em hiện tại, có phải là cảm thấy vô cùng muốn giúp chị không?"

"Cách làm rất đơn giản, chị cần các em giúp chị tìm người quen hỏi thăm có ai biết nơi như vậy, hoặc là có đầu mối có liên quan đến về chỗ này không, nếu ai biết thì kêu người đó tới nói với chị, chị sẽ rất cảm ơn các em..."

"Hỏi thăm ba người, sau đó quên đi chuyện này, hiểu chửa?"

Vì Trần Tinh đưa lưng về phía mình, nên Lục Tân không thể nhìn thấy ánh mắt của cô ta.

Nhưng anh có thể nghe thấy giọng điệu của Trần Tinh, dịu dàng trước nay chưa từng có, giống như đang kể lại chuyện hợp lý nhất trên đời này.

Nói cách khác, đó là một chuyện khiến người nguyện ý nghe theo.

Sau khi nói xong, anh nhìn thấy Trần Tinh giơ tay lên, lần lượt kéo lấy tay ba đứa trẻ và nắm lấy.

"Bách" "bách" "bách"

Cô ta lại búng tay ba lần, rồi khẽ cười nói: "Đi đi!"

Sau khi làm xong việc này, Trần Tinh mới đứng lên nói với Bích Hổ và Lục Tân phía sau: "Bất kể lúc nào, công việc thu thập tình báo là quan trọng nhất. Bàn Đen làm việc rất thâm độc, hắn chọn thiết lập phòng thí nghiệm ở đây, tức là coi người dân trong thành phố này làm lá chắn của bọn họ, thậm chí là vật liệu thí nghiệm thay thế. Nhưng như vậy, càng sẽ phải bỏ ra một số cái giá liên quan đến tính bảo mật."

"Chỉ cần ở trong thành phố này, cho dù bọn họ có che giấu cẩn thận cỡ nào, cũng khó tránh khỏi sẽ bị người khác nhìn ra một số manh mối."

"Mà tôi…"

Cô ta cười một lát rồi nói: "Sở trường của tôi, chính là trong phương diện thu thập tình báo này."

"Mọi người, rất sẵn lòng nói cho tôi biết những gì họ biết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận