Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 573: Bệnh tâm thần hoang tưởng (1)

“Rốt cuộc đây là loại ô nhiễm gì, hay nó là năng lực gì?”

Lục Tân đứng trong khoảng sân nhỏ đang lộn xộn rối tung, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác bị kìm chế.

Không có tổ phân tích thông tin, cũng không được cung cấp sẵn tư liệu để nắm rõ vấn đề, hơn nữa tất cả mọi chuyện đều xảy ra rất nhanh.

Đứng trước tình huống này, anh không thể đánh cũng không thể đánh trả mà cũng không thể rời đi.

Nhất là trong tình thế thay đổi khôn lường và bất cứ lúc nào cũng sẽ có người bỏ mạng, thậm chí anh cũng không có đủ thời gian để đi phân tích các quy luật để tìm ra nguồn lây nhiễm.

Điều này càng khiến anh thấy sốt ruột hơn.

Dưới mặt đất là bóng đổ của tòa nhà do ánh trăng chiếu rọi, Ảnh Tử không nên xuất hiện đang từ từ lắc lư.

"Bây giờ không được nhờ nó giúp đỡ."

Lục Tân kiềm chế suy nghĩ xúc động muốn đi theo Ảnh Tử trong đầu.

Anh có thể thấy sự rõ lợi hại của nguồn ô nhiễm này, nó có thể khống chế năng lực của người bị nhiễm rồi dùng sức mạnh của họ để đánh trả lại.

Chẳng những bản thân anh không thể để lộ Ảnh Tử, mà thậm chí em gái cũng thể vui đùa như trước.

Trần Tinh và Bích Hổ, một người là đội trưởng luôn giúp đỡ anh, còn người kia là người bạn đầu tiên nói chuyện hợp với anh.

Anh không muốn nhìn bọn họ chết trong tay mình.

Cho nên...

Làm thế nào để giải quyết cục diện trước mắt, làm thế nào để giải cứu hai người họ an toàn?

...

Lục Tân buộc mình phải bình tĩnh, vừa tránh né các đòn tấn công vừa suy nghĩ thật nhanh.

Năng lực của nguồn ô nhiễm này thật đáng sợ, nó làm cho bất kỳ ai cũng có thể biến thành vẻ ngoài của đồng đội anh.

Thậm chí anh còn chẳng thể gây ra hỗn loạn để bản thân không cần đánh trả người bên trong mà vẫn có thể đoán được ai là hai đồng đội của mình.

Nhưng may mắn Lục Tân quay lại nhìn em gái của mình.

Dường như em gái hiểu rõ lo lắng của anh nên nắm lấy tay anh ngoan ngoãn chờ anh quyết định.

Chỉ là trên khuôn mặt nhỏ của cô nở nụ cười xấu xa giống như đang xem trò vui.

Tuy rằng Lục Tân thấy hơi tức giận nhưng trong lòng anh lại cảm thấy an tâm hơn.

Ít nhất thì nguồn ô nhiễm này… Chỉ lây cho đồng đội mà không lây cho người nhà của anh.

"Ngay cả khi anh thay đổi diện mạo của đồng đội thì vẫn có một vài thứ không thể thay đổi được..."

"Nếu không có lẽ bây giờ họ đã xông về phía mình chứ không phải chém giết lẫn nhau..."

"Điều này cứ như được cố tình sắp xếp sẵn, trong số những người đó sẽ có một vài người cố tình giết đồng đội để làm rối loạn phán đoán của mình, hoặc có thể nói lúc này người cố tình gây ảnh hưởng Bính Hổ và cả đội trưởng để khiến họ rơi vào hỗn loạn…”

"Dù sao Bích Hổ chỉ là cấp B."

"Đội trưởng..."

"Thế nên để ảnh hưởng bọn chắc là sẽ không khó nhỉ?"

"Không đúng, điều mình nên quan tâm lúc này đó là làm thế nào để phân biệt được bọn họ..."

"..."

Trong khi suy nghĩ những điều này, cơ thể Lục Tân linh hoạt phi mạnh vào chiến trường hỗn loạn.

Anh tránh được một viên đạn đang bay về phía mình, né được một lưỡi đao phóng tới.

Trước mặt anh là những khuôn mặt u ám và có phần quái lạ của Bích Hổ.

Tay chân gã nhanh nhẹn đến mức khác xa với bình thường, tấn công phòng thủ đan xen nhau, mỗi giây đều gây ra áp lực cực lớn lên anh...

"Đây là toàn lực của Bích Hổ sao?"

Lục Tân nghĩ thầm, cúi đầu né tránh một viên đạn sau đó duỗi tay nắm chặt cái chân đang phóng về phía mình, trong đầu nghĩ thầm: “Gã hơi khác em gái mình, năng lực hệ Người Nhện của gã đã phát phát triển đến mức mạnh nhất.”

"Hả?"

Đột nhiên Lục Tân nhận ra bây giờ không phải là lúc anh có thể phân tâm.

Anh vẫn còn cầm cái chân khi nãy Bích Hổ đá mình, chạm lên da thịt lạnh lẽo giống như xác chết.

Bỗng trong đầu anh lóe lên, đột nhiên anh đã tìm ra cách phân biệt Bích Hổ và Trần Tinh trong đám đông.

Bởi vì lúc này có thể bọn họ sẽ gặp phải những con quái vật bằng xương bằng thịt nên Trần Tinh đã yêu cầu họ thay đồng phục tác chiến mới.

Tác dụng của bộ đồng phục tác chiến này là giảm thiểu phần trăm bọn họ tiếp xúc với cơ thể quái vật, lúc thay đồ ở khách sạn Lục Tân còn cố ý chạm thử, anh vẫn nhớ cảm giác đầu tiên khi chạm vào chính là mềm mại, có thể nó được làm từ loại vải đặc biệt nào đó.

Nhưng vừa rồi lúc Trần Tinh biến đổi, anh đã đè vai cô ta lại.

Cảm giác không có gì lạ, giống như lúc ở trong khách sạn.

Những rõ ràng cái chân anh nắm lại có cảm giác lạnh như băng.

Nếu như vậy...

Lục Tân đang né tránh trái phải bỗng nhiên dừng lại nói khẽ: "Em gái, em ra tay phải độc ác hơn chút."

Em gái quay đầu nhìn Lục Tân, trên gương mặt nhỏ hiện lên vẻ hưng phấn: "Em có thể chơi thật vui vẻ sao?"

Lục Tân nhìn em gái rồi gật đầu một cái: "Đúng vậy."

Ngay khi anh gật đầu thì có người lao về phía anh, hai tay cầm súng bắn liên tiếp vào người anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận