Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 173: Thị trấn Hắc Thuỷ (1)

Bích Hổ điều khiển xe quay đầu lại, ánh đèn rọi về hướng máu tươi truyền đến.

Sau đó, vẻ mặt gã đông lại rồi cùng xuống xe với Lục Tân, nhìn sang nơi đèn xe chiếu sáng.

Thời tiết hơi u ám, trăng máu phía sau mây như ẩn như hiện.

Vừa mới mưa, không khí có chút ẩm thấp, cho nên mùi máu tươi còn mới kia càng nồng hơn nữa.

Xung quanh là một mảng tăm tối, ánh sáng đèn xe đánh vào trên đường cái bên cạnh hoang dã, lộ ra một mảng sương mù, có thể thấy, lúc ánh đèn xe sáng ngời chói mắt đánh sang, bãi cỏ hoang kia không ngừng lắc lư, dường như bên trong có không ít loài vật bé nhỏ đang mãnh liệt quay đầu.

"Có thể là chó hoang chẳng hạn..."

Bích Hổ giơ tay lên, bắn một phát súng về phía bãi cỏ hoang kia.

Xì xào, bãi cỏ hoang phía xa lắc lư một trận, giống như là có dã thú gì đó chạy ngược chạy xuôi ở bên trong.

Sau một lát, động tĩnh bên trong biến mất, để lại một mảnh yên tĩnh quái dị.

Nhưng mà, lại có thể cảm nhận được có không ít ánh mắt ở đằng sau bãi cỏ hoang, đang cảnh giác và hung ác nhìn chằm chằm vào họ.

"Cẩn thận một chút, trong hoang dã gì cũng có cả..."

Bích Hổ bĩu môi trách một câu, sau đó cùng với Lục Tân chậm rãi vẹt bãi cỏ hoang sang hai bên, rồi đi vào bên trong.

Khoảng cách càng gần, mùi máu tươi kia càng nồng đậm hơn, Bích Hổ cũng đã nhíu chặt mày theo bản năng.

Gã lén nhìn Lục Tân một cái, phát hiện sắc mặt của Lục Tân có vẻ bình tĩnh trước sau như một.

Trên mặt anh không có sự hiếu kỳ với mùi máu tanh kỳ quái này, cũng không hề sợ sệt với cỏ hoang cao gần bằng một người ở đây...

Cũng rất bình thản.

"Rốt cuộc, ai mới là lính mới đây..."

Bích Hổ nói thầm trong lòng một tiếng.

Hai người đẩy cỏ hoang ra, ở xung quanh sâu trong bãi cỏ hoang, chó hoang đưa mắt nhìn chằm chằm bọn họ, họ đi đến chỗ truyền đến mùi máu tươi.

Liếc mắt nhìn một cái, chính là từng đống từng đống máu thịt và nội tạng đỏ rực dính dớp, tán loạn chất đống bên trong bãi cỏ hoang.

Thoạt nhìn, nó loạn như một mớ hỗn độn, bên trên còn có dấu răng, hẳn là từng bị dã thú cắn và ăn mất một nửa.

"Là nội tạng..."

Sau khi Bích Hổ nhìn thoáng qua, đến da đầu cũng căng thẳng, thấp giọng nói.

Lục Tân gật đầu một cái, sau đó cẩn thận phân biệt một chút, nói: "Hẳn là người và không chỉ có một."

"Sao anh vừa liếc mắt là có thể biết là người thế?"

Trong lòng Bích Hổ sinh ra một điều thắc mắc, nhưng gã nhịn lại không hỏi.

Gã chỉ quan sát xung quanh một chút, xác định ngoại trừ chó hoang mèo hoang thì không có những sinh vật khác, liền khó hiểu nói: "Sao lại có nội tạng người bị ném ở đây thế nhỉ? Quan sát, xung quanh cũng không có các phần còn lại của tay chân, nói cách khác, nơi này chỉ có nội tạng."

Bất thình lình nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rất khó liên hệ đến nhiệm vụ truy tìm tung tích của mình.

Nhưng Lục Tân tin tưởng, lời nói "đã tìm được" của mẹ, chính là chỉ những nội tạng này, chắc chắn là có liên quan đến những người mà bọn họ truy đuổi.

Thế là anh hơi nhíu mày, nói: "Trong đoàn kỵ sĩ kia, không phải là có "người năng lực" hệ con rối sao?"

"Anh muốn chỉ..."

Bích Hổ nghe thấy, lập tức phản ứng lại, gã không biết vì sao Lục Tân lại liên hệ hai người này lại với nhau, nhưng vẫn thuận theo mà tiếp tục suy nghĩ, nói: "Chiêu bài của "người năng lực" hệ con rối chính là khống chế người tinh thần cải tạo, cho nên bọn họ chế tạo ra... Người cải tạo?"

Lục Tân gật đầu một cái, nhớ kỹ lại phần tư liệu mà mình đã xem dọc theo con đường này, nói: "Tư liệu mà viện nghiên cứu bên kia cho chúng ta, bao gồm cả phần giải phẫu đối với những người tinh thần cải tạo tập kích số thành phố vệ tinh 2 kia, phát hiện những người tinh thần cải tạo kia đều bị lấy đi nội tạng không cần thiết, chỉ để lại những thứ cơ bản nhất như não và tim, đây gần như là một phương pháp luyện chế tiêu chuẩn."

Bích Hổ hơi kinh ngạc nhìn Lục Tân một chút: "Cho nên..."

Lục Tân nói khẽ: "Hắn bị tổn thất quá nhiều người tinh thần cải tạo ở thành phố vệ tinh 2 cho nên cần bổ sung."

"Ngoài ra..."

Anh dừng một chút, nói: "Tôi nghĩ, có thể báo cáo với chủ thành một tiếng rằng đã tìm được hai đặc công mất tích kia của chúng ta rồi."

Vừa nói, anh nhặt một tấm vải từ dưới đất lên.

Đó là một loại vải vóc đặc biệt dung hợp sợi thuỷ tinh, xem xét thì chính là sản phẩm bên trong thành phố tường cao.

Có rất nhiều đặc công trong thành phố đều mặc loại quần áo có chất vải tương tự.

Bích Hổ thoáng cái trầm mặc, nghiêm túc nhìn thoáng qua từng mảng đỏ tươi kia.

Hai đặc công kia đột nhiên mất tích lúc đang truy tìm tung tích đoàn kỵ sĩ này, đến bây giờ vẫn chưa rõ sống chết.

Suy đoán hợp lý, có lẽ là họ đã rơi vào tay đoàn kỵ sĩ này.

"Người năng lực" hệ con rối bên trong đoàn kỵ sĩ kia, cần phải bổ sung số lượng người tinh thần cải tạo của mình, trong hoang dã cũng không dễ tìm người sống sờ sờ được, cho nên, hai đặc công này rơi vào tay họ, đương nhiên có thể đoán được số phận của họ ra sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận