Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1420: Bạo quân còn nhỏ (1)

Lúc ông bảo vệ kể những chuyện này, giọng nói cực kỳ thong thả.

Ông ta cố ý tách cảm xúc của mình ra để cho những giải thích của mình trở nên khách quan hơn.

Nhưng không biết tại sao, khi ông ta nói đến việc lần thứ hai nhìn thấy bạo quân, nội dung của câu chuyện vẫn khiến cho lòng người khẽ run lên. Số tám hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lục Tân, phát hiện được anh lúc này cũng đang yên lặng cúi thấp đầu.

Ông bảo vệ nói những chuyện này, hình như khiến người khác cảm thấy được một sự quen thuộc.

Nhưng Lục Tân đã không nhớ những chuyện này, còn cả khoảng ký ức ba năm sau, tất cả đều trống rỗng.

Thỉnh thoảng có một đoạn phim ngắn xuất hiện, nhưng cũng vô cùng hỗn loạn.

“Cho tới bây giờ, tôi cũng không có cách nào để hình dung được kinh ngạc của tôi lúc ấy khi nghe được câu này.”

Ông bảo vệ cũng im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói tiếp: “Tôi chợt phát hiện, bản thân mình không có cách nào ra tay với anh.”

“Không phải là bởi vì trước mắt tôi lúc bấy giờ là một bạo quân, có thể tùy ý phá hủy một cô nhi viện ba tầng, phá hủy tất cả biện pháp an ninh mà lão viện trưởng tự mình thiết kế. Mà là bởi vì ở trước mắt tôi lúc đó, chỉ là một đứa bé cực kỳ đau khổ và bất lực.”

“Khi đó tôi đã đưa ra quyết định mà cả đời mình cũng không hối hận…”

“Lúc đó, tôi không có báo cáo với viện trưởng về sự xuất hiện của anh. Nếu ở trạng thái bây giờ của anh, ông ta sẽ lập tức quay trở lại…”

“Tôi đưa anh quay về, định là…”

Dừng một chút, ông ta hơi khó khăn mở miệng: “Định sẽ tự mình tiến hành dạy dỗ anh.”

Rõ ràng có thể nghe thấy được, trong giọng nói ông ta lúc này có chút hơi khó chịu.

Giống như ông ta không hối hận về quyết định đã đón bạo quân về của mình, nhưng mà cho đến bây giờ ông ta nhớ lại chút tài nghệ lúc đó của mình, muốn tự mình dạy dỗ cho bạo quân, điều này nghe kiểu gì cũng cảm thấy có chút không biết tự lượng sức.

“Có điều quả thật là rất khó…”

Ông bảo vệ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, tâm tình hơi kích động. Cảm giác khát khô trong cổ họng lập tức nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi. Sau đó mới nói tiếp: “Mặc dù cảm xúc của anh lúc ấy so với lúc trước quả thật không có thay đổi gì, nhưng trạng thái tinh thần của anh đang hoàn toàn hỗn loạn, bất kể lúc nào lực lượng tinh thần cũng có thể ảnh hưởng mạnh mẽ đối với xung quanh…”

“Lúc anh gặp ác mộng sẽ khiến cho nóc nhà cũng bị chấn động, tạo thành vết nứt to lớn…”

“Lúc cảm xúc của anh thỉnh thoảng xuất hiện hỗn loạn, sẽ khiến cho bình hoa trên bàn bỗng nhiên biến thành một con rắn độc…”

“Anh đi ở trong đám người những người xung quanh anh sẽ xuất hiện một cơn ác mộng, tay chân và suy nghĩ đều quỳ sụp xuống trước mặt anh, giống như bái kiến một vị quân vương. Nhưng mà sau khi bọn họ tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ những chuyện đã xảy ra…”

“Anh có thể tùy ý xóa đi trí nhớ của người khác, thậm chí khiến cho tất cả các camera giám sát bị lỗi…”

Theo lời của ông bảo vệ, trong mắt của Lục Tân hình như cũng bắt đầu xuất hiện một ít sợ hãi.

Không chỉ là anh, thậm chí cả số tám cũng có thể tin được.

Anh ta biết cái cảnh ông bảo vệ miêu tả này đại diện cho thứ lực lượng gì,

Mà Lục Tân ở bên cạnh vẫn giữ im trạng thái yên lặng, trầm ngâm suy nghĩ: “Hóa ra bạo quân ban đầu lợi hại như vậy sao?”

“Cuối cùng tôi cũng ý thức được anh căn bản không phải là người mà tôi có thể chăm sóc…”

Ông bảo vệ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, ánh mắt bất lực, thậm chí còn có chút chế nhạo bản thân mình.

“Dù sao ngay cả viện trưởng cũng không có cách nào hoàn toàn nắm được chuyện này, với tài nghệ của tôi lúc đó làm sao có thể ngăn được cơn sóng dữ?”

“Cho nên, tôi chuẩn bị đi cầu cứu…”

“Chẳng qua là tôi không báo cáo với lão viện trưởng, bởi vì tôi đã từng thấy dáng vẻ điên cuồng lúc ông ta hoàn thành thí nghiệm…”

“Vì vậy lúc ấy tôi lựa chọn báo cáo với viện nghiên cứu.”

Nói đến chỗ này, giọng nói của ông ta bỗng nhiên hạ xuống, nhưng Lục Tân và số tám ở bên cạnh nghe được đều cảm thấy kinh ngạc.

Trong chuyện này viện nghiên cứu cũng có tham dự sao?

“Người của viện nghiên cứu đầu tiên là chạy tới xem…”

Giọng của ông bảo vệ càng ngày càng nhỏ: “Thậm chí từ khi tôi báo cáo đến khi bọn họ xuất hiện cũng chưa đến một tiếng đồng hồ.”

“Tôi cũng từng lấy thân phận viện trưởng để thực tập ở viện nghiên cứu rất nhiều năm, chắc chắn nhất cử nhất động của những người này đều là hành động của viện nghiên cứu. Vì vậy tôi đồng ý để bọn họ đi gặp anh, cũng nói với bọn họ tôi không muốn đi theo lão viện trưởng nữa, tôi muốn trở về cùng bọn họ.”

“Cho dù là sau khi trở về tôi sẽ phải ngồi tù vì chuyện chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm, cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.”

“Nhưng không nghĩ tới, bọn họ từ chối tôi, chỉ nói tự làm tự chịu.”

“Mãi đến lúc đó tôi mới ý thức được, hình như bọn họ không phải là người của viện nghiên cứu.”

“Người của viện nghiên cứu tại sao có thể không đưa những người liên quan đến việc chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm quay về?”

“Biểu hiện của bọn họ, thậm chí hoàn toàn không quan tâm đến chuyện chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm.”

Lúc kể đến đây, trên mặt ông bảo vệ cũng bắt đầu xuất hiện vẻ mặt sợ hãi: “Lúc ấy tôi mới ý thức được có gì đó không đúng.”

“Tôi định phản kháng lại bọn họ, nhưng không ngờ tới bọn họ có thể thu phục tôi dễ như trở bàn tay. Ở trước mặt bọn họ, tôi giống như là người gỗ vậy. Có điều bọn họ cũng không làm tổn thương tôi, ngược lại còn cười giải thích với tôi, bọn họ đúng là người của viện nghiên cứu.”

“Bọn họ bảo tôi không cần hoảng sợ, nói bọn họ tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến anh.”

“Bởi vì trong não anh là một cái ngục giam, bên trong đang cất giấu một thứ đồ vật kinh khủng nhất. Sẽ không có người nào ngu đến mức có thể tự mình phá hủy cái ngục giam này.”

“Mục đích của bọn họ là niêm phong đồ vật bên trong, chứ không phải hủy diệt cái thế giới này.”

“Ngục giam?”

Cho dù là ông bảo vệ khi nói đến hai chữ này, hay là số tám khi nghe được hai chữ này.

Trên mặt bọn họ cũng xuất hiện xúc động cực lớn.

Cơ thể hơi run rẩy, sau đó đồng thời quay đầu nhìn về phía Lục Tân.

Câu chuyện mà ông bảo vệ kể cho bọn họ vốn dĩ đã mang một loại sắc thái kì lạ.

Mà trong miệng ông bảo vệ, Lục Tân lại là ngục giam.

Một người sao có thể trở thành ngục giam được?

Nhưng Lục Tân trong mắt bọn họ chỉ bình tĩnh ngồi đó, chân mày hơi nhíu lại, giống như không có chút ấn tượng nào.

Bên trong bầu không khí để nén, số tám không nhịn được, hỏi lại: “Ông có nghe lầm không, hay là…”

“Tôi không có nghe lầm.”

Ông bảo vệ nghe vậy chỉ khẽ thở dài, nói tiếp: “Bọn họ cười tôi, hoặc đúng hơn là cười lão viễn tưởng không biết nặng nhẹ lại dám tiến hành thí nghiệm theo cách như vậy với bạo quân. Có điều này cũng là sơ sót của bọn họ; bọn họ nói trong ngục giam này có nhốt một vật đáng sợ nhất trên thế giới này, vốn dĩ bọn họ đã phong ấn phần lớn lực lượng của vật kia để đảm bảo an toàn…

“Nhưng mà bây giờ xem ra chỉ là lộ ra một chút, vẫn khiến thế giới này không thể chịu được.”

“Cho nên bọn họ định đem anh về, nghĩ thêm biện pháp niêm phong càng nhiều lực lượng của anh hơn, để xem hiệu quả như thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận