Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1225: Ác mộng bên trong thành viên câu lạc bộ (2)

Khi anh nói những lời này, xung quanh cơ thể truyền đến cảm giác va chạm và âm thanh ồn ào bỗng nhiên biến mất.

Lục Tân mở mắt liền nhìn thấy mình vẫn còn ở trên cầu.

Bàn tay không chủ vươn về phía trước, cầm một thứ mềm mại.

Cổ Nhị Hào đang bị chính anh bóp chặt.

Mà Nhị Hào nhìn anh bằng ánh mắt vô thần, trong mắt tựa như có thủy triều đang dần phai nhạt.

Cùng lúc đó, cậu ta trở nên tuyệt vọng hơn, nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc và bất lực.

Anh quay đầu nhìn thấy Hạ Trùng đang ngồi bên cạnh.

Cô nhắm chặt hai mắt, đôi chân theo bản năng giãy giụa, dường như đang gặp ác mộng.

Nhưng cơ thể cô vẫn còn nguyên vẹn.

Lục Tân từ từ buông tay ra, ngẩng đầu nhìn thẳng Nhị Hào.

Nhị Hào vô lực cúi đầu ngồi trên mặt đất, trên cổ vẫn còn dấu tay đỏ và sâu dị thường.

Cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay mình, Lục Tân như đang suy nghĩ gì đó.

Một lát sau, anh mới nhẹ giọng nói: "Vậy ra, những gì cậu nói lúc trước là thật."

"Cậu thật sự có thể tùy ý khống chế suy nghĩ và cảm giác của người khác, để người đó làm theo suy nghĩ của cậu. Nhưng cậu có thể làm cho người ta nhìn thấy bất cứ thứ gì cậu muốn bọn họ nhìn thấy, cảm giác được thứ cậu muốn bọn họ cảm giác được..."

"Cậu cũng có thể tùy ý khiến người khác trải qua ác mộng mà cậu đã trải qua..."

Một lát sau Nhị Hào mới nói nhỏ: "Không phải tất cả."

"Nếu là anh, Số Chín, tôi chỉ có thể ảnh hưởng đến một phần trong cơ thể anh, một vài phần khác, tôi không thể làm nó dao động được."

Lục Tân nghĩ lại khung cảnh và trải nghiệm, sự phẫn nộ và cảm giác muốn phá hủy tất cả vừa rồi.

Điều này giải thích cho việc tại sao anh lại bóp cổ Nhị Hào.

Tí nữa thì trong lúc vô tình, anh đã giết chết Nhị Hào.

"Cho nên, tất cả mọi chuyện đều là muốn kích thích tôi giết chết cậu?"

Anh trầm mặc một lát rồi nói: "Vì sao cậu không khống chế một phần kia khiến tôi trực tiếp giết chết cậu?"

“Vì nếu tôi khống chế anh giết tôi, cũng chỉ có tôi..."

Nhị Hào nhẹ giọng nói: "Cho nên, tôi chỉ có thể chọc giận anh để anh đến giết tôi..."

Đối với trải nghiệm này, Lục Tân hoàn toàn hiểu được, thậm chí trong lòng còn xuất hiện chuyện hoang đường không cách nào hình dung được: "Nói như vậy, tất cả đều là cục diện mà cậu tạo ra?"

"Lúc trước ở cao ốc Hỏa Chủng, chuyện không cách nào gỡ bỏ phong tỏa vực sâu cũng là giả?"

“Tôi không hiểu, với sức mạnh như cậu mà không giải quyết được việc phong tỏa này..."

“Cậu nói như vậy là vì muốn dẫn tôi tiến vào giấc mộng của Thần."

"Mục đích chính của việc tiến vào giấc mộng của Thần, là để tôi giết chết cậu."

"Áp lực của thế giới ác mộng này, đều là cậu gây ra cho tôi. Chính vì muốn tôi dùng hết toàn lực đối đầu với ác mộng của thế giới này, muốn mượn một nửa trong cơ thể tôi phá vỡ giấc mộng của giới này, rồi giết chết cậu..."

Nói tới đây, Lục Tân dừng lại: "Cậu đang lừa tôi, Nhị Hào."

Nhị Hào cúi đầu, bàn tay tái nhợt, lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nâng mặt lên: "Thực xin lỗi, Số Chín."

"Tôi không còn cách nào khác..."

Giọng cậu ta như đang cố gắng ngăn bản thân nức nở.

Nhưng Lục Tân vẫn có thể nghe ra sự tuyệt vọng không thể che giấu trong giọng nói của cậu ta: "Tôi không có thời gian..."

"Tôi cảm thấy bản thân sắp bị thế giới này cắn nuốt rồi."

"Cho nên, anh chính là cơ hội cuối cùng giúp tôi giải thoát. Tôi thật sự, thật sự không muốn hại anh..."

"Tôi chỉ muốn nhờ anh giúp tôi giải thoát, tôi sẽ không làm anh bị thương..."

Nghe tiếng khóc bi thương của Nhị Hào, Lục Tân trầm mặc một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Cậu làm như vậy, là đang làm tổn thương tôi đấy."

Nhị Hào ngẩng đầu, có thể thấy được sự nghi hoặc trong mắt.

Lục Tân nhìn cậu ta, nói: "Cậu thiếu chút nữa đã làm tôi trở thành kẻ giết người."

“......”

Nhị Hào rụt cổ lại, cảm giác vô cùng mệt mỏi.

"Huống hồ..."

Lục Tân do dự một chút rồi nói khẽ: "Giết chết cậu, tôi sẽ khổ sở..."

Nhị Hào hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Lục Tân.

Cậu ta nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Lục Tân thì ngạc nhiên.

"Anh thật sự không giống trước kia..."

Một lát sau, Nhị Hào mới thấp giọng nói: "Nhưng mà, anh không giúp tôi thì tôi không thể thoát khỏi, cũng không cách nào phản kháng thế giới này. Trước kia là như vậy, hiện tại cũng như vậy, nhưng tình hình càng ngày càng tệ. Nãy anh cũng thấy rồi đấy, đó là việc mà hàng ngày tôi đều cảm nhận được. Số Chín, hãy tin tôi, thật sự không còn cách nào, không còn bất kỳ người nào có thể chống lại ác mộng của thần..."

"Nơi này, chỉ có tuyệt vọng..."

Lục Tân muốn phản bác, nhưng nhất thời không biết nên nói như thế nào. Anh đang vô cùng uất ức, lại không biết nên biểu đạt như thế nào. Ngay lúc này, bỗng nhiên bọn họ nghe được tiếng cười.

Đó là một tiếng cười vô cùng hưng phấn phát ra từ dòng sông dưới cầu: "Ha ha, để xem lần này ai chết nhanh nhất..."

"Sang trái, sắp lật kèo rồi..."

Trong một thế giới này trở nên vô cùng hỗn loạn, ồn ào và chói tai.

Lục Tân đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy "dòng sông người" bên dưới thượng lưu, lại xuất hiện một cái bè trôi xuống.

Dòng sông này là do vô số người tạo thành, cuồn cuộn đi xuống, chiếc bè kia cũng là do người dệt thành.

Vô số người vặn vẹo, dệt thành chiếc bè nhanh chóng từ trên cao trượt xuống, phía trên thậm chí còn có vài người ngồi, cầm xương quái vật làm mái chèo, vừa kêu chèo thuyền, vừa từ trên ngã xuống.

Trong nháy mắt, cho dù là Nhị Hào đang bi thương, hay là Lục Tân đang dao động thì lực chú ý đều bị bọn họ hấp dẫn.

Trái một cái, phải một cái, cái bè kia nhanh chóng đi từ trên xuống dưới, giống như đang đi tham quan.

Chỉ thấy một người phía trước, là một con khỉ gầy trần trụi, một thân thứ long họa hổ, anh ta ở phía trước lớn tiếng chỉ huy. Phía sau, một người là quái vật mặc âu phục, đầu là chín cái đầu rắn, người còn lại là một gã mập, có vẻ trung thực. Bọn họ nhanh chóng từ trên trôi xuống, rất nhanh nhìn thấy Lục Tân và Nhị Hào đứng ở mép cầu.

Người phía trên đầu tiên khẽ nhíu mày, xong dùng sức xoay người đi chậm lại, nghiêm túc kêu to với Lục Tân: "Thiên Vương Cái Địa Hổ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận