Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1385: Lực lượng của quốc vương giả tưởng (2)

Lục Tân nhìn ánh mắt trên bầu trời, khẽ cau mày.

“Vậy cũng phải cứu chứ…”

Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Dù sao những thứ mà hôm nay con có được, đều là Thanh Cảng dạy cho con.”

Khi anh vừa nói những lời này, một tòa lâu đài đã dần xuất hiện xung quanh Thanh Cảng.

Những giá gỗ màu đen to lớn đang vây quanh tòa lâu đài này, giống hệt như một hàng rào tre. Phía trên hàng rào che không ngừng rơi xuống những thể tinh thần, biến thành một người xét xử, sau đó vô số những sợ dây thừng màu đen từ từ rủ xuống từ không trung.

Lực lượng xét xử của tòa án Ngọ Dạ bắt đầu thấm vào trong tòa lâu đài này.

Cho dù là những cư dân Thanh Cảng đang núp dưới những tầng hầm hoặc là nơi nào đó, cũng sẽ phát hiện ra một sợi dây thừng rủ trước mắt mình, sau đó lực lượng tinh thần của bọn họ bị đung đưa, trong lòng không tự chủ được mà bắt đầu nghĩ về những chuyện xấu bọn họ từng làm.

“Tôi thừa nhận… tôi đã từng giết người. Ở, ở trên cánh đồng hoang…”

Có người đang sám hối, không ngừng kể lể tội lỗi của mình, sợi dây bắt đầu quấn trên cổ hắn.

Nói nhiều thêm một câu, sợi dây lại cuốn chặt thêm một phần.

“Tôi thừa nhận, tôi từng thu không ít tiền tips của khách hàng, nếu như không cho tôi sẽ quẹt thẻ của ông ta…”

Có người trong công ty cũng bắt đầu sám hối.

“Tôi thừa nhận, lúc tôi bán đồ ăn, nhìn thấy người đi motor tôi sẽ tăng giá…”

“Sau đó còn quá đáng hơn…”

Bà bác bán đồ ăn trong chợ cũng ủ rũ kêu lên, trên mặt ngập tràn hối hận.

“Tôi cũng thừa nhận, mỗi lần tôi đều báo với cảnh vệ lấy hai phần ăn, nhưng thật ra người kia đã lâu rồi không tới….”

Những người đang chạy tới chạy lui trên đường chưa tìm được chỗ náu, cũng bắt đầu rơi lệ.

Lục Tân thấy càng ngày càng có nhiều những sợi dây rủ xuống từ trên cao càng ngày càng quấn lấy thành phố Thanh Cảng.

Rõ ràng là chỉ cần không cần phạm tội, sẽ không bị những sợi dây màu đen đó nhắm đến.

Nhưng trong thức tế, hoàn toàn không có ai có nội tâm sạch sẽ để sợi dây này có thể chạm được đến.

Vì vậy, bọn họ đều bị những sợi dây đó siết cổ, thậm chí còn có người bị nhấc lên giữa không trung.

“Cho nên…”

Lục Tân cũng bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với bản thân mình: “Những thứ gì con học được ở Thanh Cảng đều không tốt sao?”

Mẹ im lặng nhìn Lục Tân, đã không muốn thảo luận về vấn đề này với anh.

“Những chuyện này đều không đúng…”

Lục Tân rất hiểu chuyện, không tiếp tục thảo luận về vấn đề này, mà ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm của tiểu học Trăng Máu.

Đang có một luồng lực lượng vô hình, lấy trường tiểu học Trăng Máu làm trung tâm, lan tràn toàn bộ thành phố vệ tinh số hai.

Điều này khiến cho bầu không khí của toàn bộ thành phố vệ tinh số hai, khắp nơi đều là tiếng cười hì hì mê ly.

Những giọng nói này, rõ ràng là của những đứa trẻ đang vui chơi dưới ánh mặt trời, rõ ràng rất sáng sủa, nhưng lại bao phủ một loại tâm tình tuyệt vọng và kiềm chế. Bởi vì chỉ cần nghe một cách cẩn thận, sẽ phát hiện ra trong những tiếng cười này, thỉnh thoảng xen lẫn những tiếng kêu thảm thiết.

Dưới tầng cuối cùng của ánh mặt trời, là những vách tường tung tóe máu tươi và cơn mưa ban đêm.

Điều này giống như một bộ phim được cắt ghép, đầu tiên là hình ảnh một đám trẻ nít vui vẻ chơi đùa dưới ánh mặt trời, theo thứ tự tiếp theo là hình ảnh những đứa trẻ này tử vong, từng miếng cao su mở ra những khoảng cách khác nhau. Vì vậy hình thành một không khí cực kỳ quái dị.

Đây là một giấc mộng thương tâm, tất cả những hình ảnh vui sướng tuyệt vọng, luôn luôn thay nhau xuất hiện.

Là tội chứng của cô Tiểu Lộc.

Là cô Tiểu Lộc bị xét xử ô nhiễm, nội tâm bị khúc xạ phát tán ra ngoài.

Bởi vì khắp thành phố đều là người xét xử cùng với những người cầm kiếm ở bên ngoài thành, chen lẫn những đồng tình và rung động, khiến cho cảm giác áy náy và tuyệt vọng của cô ấy, bao phủ toàn bộ thành phố vệ tinh số hai, cũng vì thế hình thành một loại ô nhiễm đặc biệt ở khu vực này.

Tất cả mọi người đều bị trùm trong cảm giác tuyệt vọng.

Lục Tân nhẹ nhàng hắng giọng.

Ô nhiễm lan tràn và lực lượng tinh thần đối kháng đều có quy luật.

Muốn đối đầu với loại ô nhiễm xâm phạm mạnh mẽ này, phương pháp giải quyết duy nhất phải ở ngọn nguồn.

Nếu như ô nhiễm là bắt nguồn từ cô Tiểu Lộc, nếu như người sinh ra logic với tòa án Ngọ Dạ là cô Tiểu Lộc…

Như vậy…

Lục Tân cảm nhận toàn bộ những hình ảnh này, cảm nhận nội tâm đau khổ của cô Tiểu Lộc, khẽ thở dài một hơi.

“Tất cả những thứ này, vốn dĩ không nên là hình dạng như vậy.”

Anh vừa nghĩ tới một bên chậm rãi nâng cánh tay trái mình lên nhẹ giọng nói vậy nên để cho nó trở lại những dáng vẻ nó vốn có

“Hồi trước mẹ nói đúng, chúng ta đúng là có năng lực này.”

Trên tay anh đã bắt đầu bao phủ những hạt màu đen.

Nhưng lần này, những hạt màu đen lại không giống như sự nóng nảy kinh khủng lúc trước, lần này, tỏ ra dịu dàng hơn rất nhiều.

Lục Tân đưa tay ra, chạm tới cảm giác áy náy của cô ấy.

Bởi vì những cảm giác này, không chỗ nào là không có mặt, nên khi anh chạm tới cảm giác này, toàn bộ thành phố giống như có dòng điện chạy qua theo mạng lưới, bắt đầu kịch liệt rung động, ánh sáng lúc tối lúc sáng xuất hiện, anh gián tiếp chạm tới toàn bộ thành phố vệ tinh số hai.

Những hạt màu đen rung động, những sợi lực lượng tinh thần bỗng nhiên xuất hiện, một loại biến hóa long trời lở đất.

Tinh thần dị biến cấp năm: Đất nước giả tưởng.

Ta ở chỗ nào, tất cả những sinh vật có tinh thần đều có cuộc sống giống như ta mong muốn.

Chưa từng có quá khứ, có tương lai, không có chân thực, coi thường những chỗ sơ hở của suy luận, coi thường quy luật vận chuyển thực tế.

Tất cả tất cả trở thành dáng vẻ ảo tưởng của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận