Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1181: Quân đoàn áo đen tay khoác tay (2)

Nhưng mà lúc con chó không da cắn lên người bọn họ, không ngờ lại chẳng có chút thay đổi nào, không có ai bị mất khống chế cảm xúc, cũng không có hình ảnh máu của nó dần lan tràn lên cơ thể mấy người này… Không xảy ra cái gì cả.

Ngược lại con chó không da lại bị sức mạnh của đoàn người tiến về phía trước va chạm, ép nó phải lùi về sau.

Suýt nữa rơi xuống sông, nằm trên cỏ rên ư ử.

“Hửm?”

Lục Tân khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Anh cảm nhận được con chó đang hưng phấn.

Lần nào con chó bị tổn thương đều sẽ trở nên cực kỳ hưng phấn.

Vào lúc này, nó hưng phấn đến mất khống chế, nằm trên mặt đất trợn mắt, cái bụng lăn qua lộn lại…

À, nó đâu có bụng.

Nhưng mà đúng là có thể cảm nhận được nó đã sướng đến phát điên lên.

Có phải điều này chứng tỏ rằng cú va chạm vừa nãy đã khiến con chó phải chịu tổn thương trước giờ chưa từng có.

“Bịch bịch bịch bịch.”

Vào lúc Lục Tân đang ngạc nhiên, sông người trước mặt cũng không dừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước.

Vào lúc này, không cần Lục Tân đặc biệt dặn dò điều gì, mấy người trong bóng tối đã đồng loạt ra tay, cho dù là khối Rubik cấp 12, hay là lá bài poker màu đen, hay là đồng hồ cát ký ức, mặt nạ sáu cảm xúc đều tỏa ra những xúc tua tinh thần lao về phía trước.

Trong bóng tối, các loại sức mạnh tinh thần quái dị bày ra hình dạng của chính mình.

Có tấn công mạnh mẽ, có nham hiểm, nhưng đến tận khi xông đến trước mặt đối phương thì đột nhiên xuyên qua bên trong đội hình.

Nhưng kết quả, không hề có tác dụng.

Chúng nó đều có tính chất năng lực tinh thần đặc biệt của riêng mình.

Nhưng khi những đặc tính tinh thần đặc biệt đó vừa chạm vào đám người kia, đều lập tức bị bắn ngược trở về.

Thậm chí không giống như lúc Lục Tân bị ô nhiễm.

Này thậm chí cùng thời điểm Lục Tân đã chịu ô đều không giống nhau.

Lục Tân dựa vào sức mạnh tinh thần của bản thân để pha loãng ô nhiễm, nhưng “dòng sông người” lại chẳng hề bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm, cho dù là loại ô nhiễm nào cũng không làm ảnh hưởng tới bọn họ, đều không khiến cho đội hình của họ xảy ra chút hỗn loạn nào, thậm chí còn không làm chậm tốc độ của bọn họ, giống như là một làn thủy triều màu đen, bước chân chỉnh tề, tay dắt tay đi về phía Lục Tân.

“Anh ơi, để cho em...”

Em gái ngồi xổm trên vai Lục Tân cực kỳ hưng phấn, nhảy vọt lên lao về dám người.

Hai cánh tay nhỏ dang rộng, như không tin mà vươn ra sờ khuôn mặt người áo đen trước mặt.

Ngay sau đó, em gái bị bắn ngược trở về, ngơ ngác ngồi trên vai Lục Tân, khuôn mặt nhỏ lặng lẽ chảy nước nước mắt.

Vừa giơ tay lau nước mắt, vừa nói: “Thôi để mọi người đi đi…”

“Sao lại không bị ảnh hưởng bởi thể tinh thần?”

Cho dù không có em gái làm “vật thí nghiệm” cuối cùng, thì Lục Tân cũng đã nhìn ra điều kỳ quái của đám người áo đen này, chuyện này quá bất ngờ khiến anh không đoán ra được nguyên lý, bởi vậy hơi quay đầu lại, khẽ liếc mắt nhìn cái bóng của cha một cái, rồi giơ tay chĩa về phía trước.

Theo động tác của anh, cái bóng màu đen đột nhiên phình to lên tràn về phía trước.

Dòng người màu đen đã đến trước mặt Lục Tân chừng hơn hai mét, chớp mắt đã va phải vào cái bóng.

“Roẹt...”

Đột nhiên giống như có tiếng vải bị xé rách vang lên bên tai vô cùng rõ ràng.

Trên mặt đất lát xi măng xung quanh, cây cối, thảm cỏ đồng loạt xuất hiện dấu vết như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua.

Không khí như bị xé rách từng mảnh từng mảnh, lập tức trở nên đục ngầu.

Đầu óc của anh chớp mắt như bị đâm nát nhão như bùn, có một mùi rỉ sắt chớp mắt xộc thẳng vào trong xoang mũi.

Trong đầu Lục Tân lập tức xuất hiện vô số ảo giác và ảo ảnh không rõ thật giả giác.

Thứ rõ ràng duy nhất chính là tiếng kêu to đầy ngạc nhiên của cha: “Tại sao lại thế?”

“Ong...”

Khi cái bóng của cha vừa chạm vào đám người mặc tây trang màu đen, Lục Tân lập tức cảm nhận được một cảm giác như bị điện giật.

Trong tai vang vọng vô số âm thanh.

Giống như tiếng há to miệng thở hổn hển, nhưng hơi thở càng lúc càng ngắn.

Có tiếng máy rung tĩnh điện dán chặt lên phần da ngực người bệnh, gây chấn động tạo ra tiếng tim đập.

Có tiếng nỉ non khe khẽ vô thức, cũng có tiếng hét bén nhọn hoảng sợ, rồi cũng có âm thanh đột nhiên tắt ngúm vì sinh mạng đã chấm dứt.

Còn tiếng đắm chìm vào trong tuyệt vọng, bàng hoàng bất lực, và tiếng nức nở hèn mọn.

Bầu không khí lạnh lẽo ẩm ướt lúc trước lại xộc vào xoang mũi lần nữa, mùi như rỉ sắt bám chặt lên niêm mạc mũi.

Cuối cùng Lục Tân đã rõ, nó không chỉ là mùi của máu.

Nếu nhất quyết phải hình dung hương vị này, thì nó chính là tử vong.

“Chết tiệt, chết tiệt…”

Ngay khoảnh khắc đó, ảo giác khắp nơi gần như sắp bao trùm lấy Lục Tân, tiếng mắng chửi giận dữ của cha làm anh bừng tỉnh.

Lục Tân mở to mắt nhìn về phía trước, rồi nhìn thấy cảnh tượng mà anh chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Anh nhìn thấy cái bóng của cha lao về phía trước, rồi bị hơi thở méo mó và đục ngầu của đám người mặc tây trang màu đen tỏa ra chống lại.

Hai bên hình thành bầu không khí giằng co ở mức độ nào đó.

Nhưng càng bất ngờ hơn đó là tính chất đặc biệt của Cái Bóng không những không nhuộm lên trên người đối phương, mà còn bị làn sóng hỗn loạn và méo mó của đối phương xuyên qua Cái Bóng, bắt đầu lan tràn lên trên người anh, bắt đầu từ chân lan dần lên, quấn anh cơ thể anh.

Cha không những không làm đối phương bị ô nhiễm, ngược lại còn bị đặc tính của đối phương làm anh ô nhiễm.

Sở dĩ hai bên hình thành một tình thế giằng co là bởi vì sức mạnh tinh thần của cha đã có tác dụng.

“Sao lại như vậy?”

Lục Tân thấy rõ cảnh tượng này, trong lòng lóe lên khiếp sợ và ngạc nhiên giống hệt như cha.

Cha không những không làm ô nhiễm những thể tinh thần đó, ngược lại còn bị chúng làm cho Cái Bóng bị ô nhiễm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận