Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1400: Sức mạnh của vương miện (1)

“Ầm!”

Trong một giây Lục Tân đè trên trán người cầm kiếm, một lực lượng tinh thần to lớn bỗng bùng nổ, giống như muốn xé cả người hắn ta ra.

Lực lượng tinh thần to lớn bắt đầu ngưng tụ, giống như ẩn chứa một nguồn lực lượng vô cùng, một chất lỏng không ngừng chảy.

Trong nháy mắt hai bên va chạm vào nhau đã nổ tung.

Thậm chí Lục Tân còn cảm giác được, trong nháy mắt khi bàn tay anh tiếp xúc với hắn ta đã bị rút sạch máu thịt, chỉ còn trơ trụi một bộ xương. Ngay sau đó đến cả xương cũng hoàn toàn bị hút khô, vỡ tan tành, cả cơ thể anh biến thành một đống bụi mịn.

Điều này căn bản là không cho người khác đụng chạm vào.

Cho dù chỉ là ngước mắt nhìn cũng đã bị cơ cấu toàn bộ tinh thần, hoàn toàn nổi điên, huống chi là đụng vào hắn ta.

“Quỳ xuống cho ta !”

Nhưng Lục Tân vẫn cắn chặt răng, dùng hết sức lực toàn thân hét lên.

Trong mơ hồ anh nghe được âm thanh của mình bị kéo dài ra vô hạn, hơn nữa có chữ thành hình, có chữ biến mất,

Điều này cũng bởi vì trong nháy mắt khi cơ thể anh hoàn toàn va chạm với hắn ta, tất cả máu thịt đều biến mất, ngay cả giọng nói cũng không thể phát ra được.

Rất khó để nói loại biến mất này là thật hay giả.

Bởi vì Lục Tân đã đạt được đến nấc thang của vương quốc giả tưởng, có thể thay đổi tất cả xung quanh, tạo thành một giả tưởng hoàn mỹ.

Người cầm kiếm đương nhiên cũng có thể.

Ở cấp độ này của bọn họ đã rất khó để phân biệt được chân thực và ảo ảnh.

Nhưng Lục Tân có thể hoàn chỉnh hét lên những câu này.

Mỗi một lần cơ thể anh biến mất, lại xuất hiện một lần dưới ý chí của anh.

Từng tầng máu thịt không ngừng bị cắt ra lại khép lại, cơ thể anh cũng trở thành bụi mịn mấy lần, sau đó lại hiện ra.

Đến cuối cùng anh vẫn kiên trì quỳ một chân trên trán người cầm kiếm.

Những hạt màu đen bao phủ trên bàn tay phải của anh cũng cố gắng đè xuống trán của hắn ta.

“Rắc rắc!”

Những lời nói của Lục Tân đại diện cho ý chí của anh. Anh muốn bắt người cầm kiếm phải quỳ xuống.

Nhưng nội hạch tinh thần của người cầm kiếm lại khiến nó không thể nào khuất phục, hai loại ý chí bắt đầu xuất hiện tranh đấu trực tiếp.

“Cho dù là tìm được tinh thần nội hạch, điều này cũng quá sức quá…”

Ở một nơi xa hơn, trên bức tường cao bao quanh Thanh Cảng, ngay cả cha cũng phải hét lên, khó hiểu nhìn về phía trước.

Đây là lần duy nhất ông cách Lục Tân xa như vậy.

Bởi vì cho dù là ông, cũng không có cách nào có thể đến quá gần người cầm kiếm, càng không phải nói là đi hỗ trợ anh.

Trên thực tế thì tất cả người nhà bây giờ đều đang cách rất xa Lục Tân.

Một phần là bởi vì bảo vệ Thanh Cảng, một phần cũng bởi vì cách xa lực lượng điên cuồng của người cầm kiếm kia.

Cha cũng nhìn thấy cảnh Lục Tân đang rơi xuống từ trên không trung, va trạm trực tiếp với người cầm kiếm, đưa tay đè trên trán người cầm kiếm.

Điều này khiến ông nhớ lại cái gì đó, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy: “Hóa ra đây mới là nó!”

“Hay là… Là nó của ban đầu.”

“Có lẽ cũng không khác biệt gì lắm.”

Mà mẹ ở bên cạnh cũng đang im lặng nhìn cảnh kia, một lúc lâu sau mới hơi thở dài, đưa hai bàn tay ra.

Một tay đưa về phía cha, một tay đưa về phía em gái.

Cha lập tức đề phòng, lùi về sau một bước, nói: “Bà muốn làm cái gì?”

Mẹ mỉm cười gật đầu: “Hai người không muốn nhìn xem bây giờ nó đang như thế nào sao?”

“Con muốn!” Em gái quay đầu, nhìn Lục Tân, sau đó lại nhìn mẹ, can đảm nổi lên, dùng sức nắm lấy bàn tay của mẹ.

Cha vẫn hơi do dự, nhưng cuối cùng cắn răng một cái, cũng nắm lấy bàn tay của mẹ.

Vì vậy, tầm mắt trước mặt bọn họ bỗng nhiên xuất hiện, giống như thế giới tinh thần bắt đầu biến hóa.

Trong chớp mắt này, đầu gối bọn họ hơi nhũn ra.

Bọn họ thấy được Lục Tân đang quỳ một chân trên đỉnh đầu người cầm kiếm, muốn đè hắn ta, muốn bắt hắn ta quỳ xuống.

Cũng lại thấy một Lục Tân khác xếp hàng sau lưng anh, giống như một hàng dài kéo dài về phía hư không, không nhìn thấy đáy. Những Lục Tân này, có người đi xuyên qua bọn họ, cũng có người tách ra khỏi bọn họ, kéo dài đến phía rất xa.

Lục Tân càng ngày càng nhỏ, từ một người lớn biến thành một đứa trẻ con ở cuối hàng.

Cuối cùng hàng dài kia kéo đến một tòa cung điện to lớn, ẩm ướt trong bóng tối.

Chỗ sâu nhất trong cả cung điện này, là một chiếc ghế đang chìm trong màn đêm.

Trên chiếc ghế đó có một hình người được ngưng tụ từ những hạt màu đen mà thành, im lặng ngồi ở nơi đó.

Hình dáng người này không nhìn thấy rõ, nhưng có thể thấy được, trên đỉnh đầu của nó có một cái vòng.

“Đó là… vương miện?”

Soạt! Soạt!

Cha và em gái đồng thời buông lỏng bàn tay mẹ, cơ thể bọn họ thậm chí bắt đầu trở nên lúc sáng lúc tắt không ngừng, giống như muốn biến mất vậy.

“Cho nên, nhìn thấy không?”

Mẹ nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, đồng thời giải thích rõ cho bọn họ: “Chỉ có một!”

“Từ đầu tới cuối cũng chỉ có một!”

“Chẳng qua là cùng một bản chất, xuất hiện trong những đường nét khác nhau, khiến người ta ảo tưởng rằng có rất nhiều người.”

Cha và em gái đưa mắt nhìn nhau, không dám mở miệng, cũng không biết phải nói cái gì.

Mà trong lúc đó, những hạt màu đen trong mắt Lục Tân đã điên cuồng dao động, những hạt màu đen này bắt đầu chiếm cứ đôi mắt của anh, bao phủ trên bàn tay phải của anh, thậm chí bắt đầu xuất hiện từng mảng lớn trên cơ thể anh, tạo thành những hoa văn chồng chéo quái dị.

Sau khi những hoa văn kỳ lạ này xuất hiện, cơ thể của anh cũng ổn định lạ thường, cực kỳ chân thật.

Và giờ khắc này cuối cùng anh cũng lấy được cảm giác chân thực nhất của cơ thể.

Là cơ thể có thể trực tiếp đối kháng với lực lượng của người cầm kiếm mà không bị lực lượng tinh thần của hắn ta chôn vùi.

Vì vậy, trong lòng anh cũng bắt đầu có chút hưng phấn, cắn chặt hàm răng, tay phải lại đè chặt trên đỉnh đầu của người cầm kiếm.

Lần đầu tiên anh dùng hết sức lực toàn thân, kích thích lực lượng của những hạt màu đen đạt đến trình độ cao nhất…
Bạn cần đăng nhập để bình luận