Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1287: Các người chỉ là quái vật (1)

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Ở trong thành Hỏa Chủng, lúc ánh lửa phóng lên cao nhất, bên ngoài thành cũng tạo nên một lực lượng tinh thần chập chờn mãnh liệt.

Khung trời sáng ngời, bên ngoài khu rừng kiên cường như sắt thép của thành phố Hỏa Chủng là những mảnh đất trống to lớn còn có những khu đồng ruộng vườn cây ăn trái cực kỳ rộng lớn. Ngoài ra điều làm người khác chú ý nhất chính là một tháp điện sừng sững ở giữa đất trời.

Vầng trăng máu đã trôi về phía Tây, mặt đất trống trải mà yên tĩnh.

Chỉ có tinh thần ở giữa không trung là đang phát ra ánh sáng yếu ớt.

Trong bóng đêm có vẻ hơi ảm đạm, mẹ, Hắc Hoàng hậu, tiến sĩ An, còn có cả số bảy đang lái một chiếc mô tô mới. Bốn người đến từ bốn phương hướng khác nhau, tập trung về nơi này. Ánh mắt mọi người nhìn nhau có cảnh giác, có nghiên cứu, cũng có cảm giác kiêu ngạo nhàn nhạt.

“Chị, chị thành công rồi…”

Hắc Hoàng hậu lẳng lặng đứng ở phía dưới một toà điện tháp, bên người thỉnh thoảng xuất hiện một vài con sâu kỳ lạ, nhảy tới nhảy lui xung quanh bà ta, không ngừng hoan hô. Bà ta cũng lười để ý, chỉ có không khí bên người thỉnh thoảng xuất hiện một vài sóng gợn lạnh lùng.

Giọng nói của bà ta còn lạnh lùng hơn cả những gợn sóng đó, nhàn nhạt nói: “Chị không chỉ lừa Tàng Trượng Nhân, thậm chí còn lừa cả chúng tôi.”

“Lúc ban đầu thảo luận kế hoạch, chị không hề nói sẽ đưa bàn tay tái nhợt cho nó.”

Nghe những lời bà ta nói, tiến sĩ An và số bảy ở bên cạnh cũng lạnh nhạt nhìn về phía mẹ.

Trên mặt của bọn họ đều đang đeo một loại mắt kính kỳ lạ, dường như có thể thông qua nó để trao đổi cùng mẹ và Hắc Hoàng hậu.

Đối mặt với những tố cáo của Hắc Hoàng hậu, mẹ chỉ khẽ cười một cái, nói tiếp: “Chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi.”

“Thêm nữa, lúc chúng ta thảo luận kế hoạch này, chỉ nói là phải làm gì, nhưng cũng không nói là không cho phép làm gì mà?”

“Các người không thương lượng, cũng không định phân quyền hành của ông ta cho chúng tôi sao?”

“Những chuỗi xích ở đâu rồi…”

Tiến sĩ An ở bên cạnh bỗng nhiên cười, nói tiếp: “Thứ mà bà muốn phân cho bà, chẳng qua chỉ là căn nguyên của Tàng Trượng Nhân đó thôi.”

Mẹ trả lời: “Tôi cũng có thể chia cho mọi người.”

“Thật?”

Nghe được những lời này của mẹ, vẻ mặt Hắc Hoàng hậu, số bảy, tiến sĩ An cũng hơi thay đổi.

“Dĩ nhiên.”

Mẹ mỉm cười nói: “Đồ ở trong tay ông ta, các người đi tìm ông ta là được.”

Ba người đàn bà còn lại, hoặc nói đúng hơn là hình ảnh những người đàn bà ở đây, sắc mặt cũng hơi trầm xuống.

“Kế hoạch chẳng qua chỉ là một phần hợp đồng, mọi người đều thực hiện là được.”

Mẹ cũng trở nên trầm ngâm, nhẹ nhàng nói tiếp: “Nhưng để hoàn toàn hoàn thành được kế hoạch đặt ra, vậy thì phải dựa vào năng lực của từng người. Lần này không chỉ phòng ngừa được hai lần xuất hiện trước thời hạn các người, cũng có thể thu hoạch được nhiều lực lượng chi phối như vậy, kiếm được rất nhiều rồi.”

“Còn có gì không hài lòng?”

Không chỉ có không gian xung quanh mơ hồ kìm nén, ngay cả vầng trăng máu cũng trở nên mờ mịt thêm mấy phần.

Ở bên trên tháp điện, mơ hồ có thể nhìn thấy nhưng bông hoa lửa tung tóe, nối thành một dải hình con rắn.

Qua một hồi lâu, mới có tiếng cười khẽ phá vỡ không gian yên lặng này. Hắc Hoàng hậu cười hì hì nói: “Chị thật sự rất coi trọng cậu ta, tính toán vì cậu ta nhiều như vậy, thậm chí còn không ngại mạo hiểm giúp cậu ta cướp được đồ vật quan trọng như thế…”

“Điều này rất không giống chị trước đây.”

“Đối với chị mà nói, dốc toàn lực mà đánh không phải là bản tính của chị hay sao?”

“Cô cũng phải từ bỏ rất nhiều còn gì…”

Mẹ nhìn về phía Hắc Hoàng hậu cười nói: “Nếu không làm sao cô chịu bỏ ra công phu lớn như vậy, giúp đứa bé kia tạo được tinh thần cung điện lớn vậy chứ. Nếu như là ở lúc trước, ánh mắt của Hắc Hoàng hậu cũng sẽ không chứa chấp bất kỳ người nào, nhưng hôm nay thậm chí đến cả tôi bây giờ cũng có thể cảm thấy, cô đã không còn là Hắc Hoàng hậu cao cao tại thượng đó nữa rồi, mà trở thành một con chó trước mặt đứa trẻ kia…”

“Bà…”

Sắc mặt Hắc Hoàng hậu trong nháy mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm mẹ: “Không phải bà cũng như vậy sao?”

“Tôi dĩ nhiên không giống cô.”

Mẹ cười nói: “Thằng bé luôn đưa theo tôi ở bên cạnh, hơn nữa còn bởi vì chuyện tôi tức giận, mà không tiếc phải mạo hiểm.”

Nụ cười của mẹ dường như còn dễ dàng đả kích Hắc Hoàng hậu hơn cả những ngôn ngữ ác độc.

Những gợn sóng lực lượng tinh thần xung quanh bà ta cũng càng ngày càng thấp, giọng nói của bà ta vang lên: “Đó là bởi vì bà vẫn đang gạt nó…”

“Nếu như có một ngày nó biết chân tướng, kết quả của bà như thế nào?”

Mẹ trả lời vô cùng thản nhiên: “Có thảm hơn nữa, cũng sẽ khá hơn so với các người.”

Hắc Hoàng hậu không nói gì, nhưng lực lượng tinh thần ở bên cạnh người càng ngày càng đậm hơn, giống như bây giờ muốn kết thúc với mẹ vậy.

“Ha ha, lại có tình báo mới…”

Đúng lúc này ở bên cạnh vang lên một tiếng lầu bầu.

Chỉ thấy tiến sĩ An của viện nghiên cứu yên lặng lấy giấy bút ra từ bên trong áo khoác dài màu trắng, nghiêm túc viết lên đó.

“Một người, xây dựng tinh thần điện đường cho người mà bà ta chọn trúng, có thể đoán thân phận người này ở vương quốc giả tưởng…”

“Một người, lại lừa dối Đơn Binh trong một vài chuyện, mâu thuẫn là vì…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận