Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 523: Mục đích của Triệu Hội (2)

Phía sau lưng cảnh sát, Cao Đình đi về phía Triệu Hội, đưa mắt nhìn chằm chằm vào anh ta: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

Triệu Hội không đáp, chỉ là thoáng liếc mắt.

Tổng quản lý Vương ở bên cạnh vội phản ứng, vội vàng từ từ chạy xa hơn mười mét.

Sau đó tròng mắt Triệu Hội chậm chạp chuyển động, nhìn về phía đám cảnh sát xếp thành hàng kia. Vị cảnh sát già kia cùng với hai người nhân viên đang theo dõi Cao Đình một đường đi tới, phòng ngừa cô ta có hành động khác thường nào đó cũng liền quay người đi, chừa lại một không gian nói chuyện riêng cho hai người bọn họ.

Ánh mắt của Triệu Hội rơi lên mặt của Cao Đình, sắc mặt anh ta có chút âm trầm: "Tôi muốn như thế nào, cô không biết ư?"

Cao Đình cắn môi một cái, đáp: "Tôi đã đồng ý với tất cả yêu cầu của anh rồi, vì sao anh.... lại không chịu bỏ qua cho tôi?"

"Đồng ý với tất cả yêu cầu của tôi?"

Triệu Hội chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Cao Đình, cơ bắp trên mặt vặn vẹo, trong chớp mắt đáy mắt hiện lên tâm trạng điên cuồng: "Cô thế này là đồng ý với yêu cầu của tôi sao? Thân thể này của cô, vốn là do tôi nhìn chúng, tôi đã nói với cô rồi, đây chính là... Con mẹ nó chứ, thậm chí đã sớm cải tạo cho cô lớn đến như thế, nhưng cô lại muốn biến nó thành rác rưởi dơ bẩn, cô đang khiến tôi buồn nôn..."

Vừa nói chuyện, anh ta càng không khống chế nổi tâm trạng của mình, bỗng nhiên anh ta chộp lấy cổ áo của Cao Đình.

Cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm vào mắt chị ta: "Lần này, cô vốn là đáng chết, nhưng không ngờ mạng cô lại lớn đến thế, vậy mà có thể trốn thoát và sống sót, nhưng cô thật sự coi là đã câu được một người năng lực không biết từ đâu chạy đến, là có thể thoát khỏi tôi sao?"

"Ha ha, cô hoàn toàn không biết..."

"Thứ gọi là 'người có năng lực' này, ở trước mặt thành phố trung tâm, ở trước mặt tôi, hắn được xem là gì chứ?"

"Anh..."

Cao Đình bị anh ta níu lấy, nghe thấy lời anh ta nói, trong lúc nhất thời, hận ý vọt vào trong đầu óc.

Vốn dĩ cô ta muốn biết chuyện ở thị trấn Bạch Tháp có phải thật sự có liên quan đến Triệu Hội hay không, không ngờ anh ta lại trực tiếp thừa nhận.

Nghĩ đến hơn hai mươi người anh em đã chết của mình, trong lòng cô ta giống như có một ngọn núi lửa bùng nổ.

Có điều, lý trí sống còn vẫn ép buộc cô ta phải chịu đựng, cô ta chỉ hỏi ra một hỏi cuối cùng mà mình nghi ngờ: "Vì sao chứ?"

"Cũng là vì tôi chà đạp thân thể của mình, cho nên anh hận tôi như vậy à?"

"Cũng chỉ bởi vì tôi không muốn trở thành một món đồ chơi cho riêng anh, anh liền hại chết người của cả đội xe chúng tôi sao?"

"Đồ chơi?"

Triệu Hội u ám cười một tiếng: "Cô đề cao mình quá rồi đó."

"Nếu như tôi muốn tìm đồ chơi, ở trong cái thành phố tường cao này, có đồ chơi nào mà không tìm được chứ?"

Anh ta vừa nói chuyện, con mắt cũng đều trở nên đỏ như máu, giống như là có một loại điên cuồng khác thường nào đó tuôn ra trong lòng anh ta, anh ta hít thật sâu mùi trên người Cao Đình một cái, cắn răng nói: "Không phải ông đây hoàn toàn coi trọng cô, muốn trêu đùa cô..."

"Thứ tôi nhìn trúng đó chính là thân thể của cô, tôi muốn biến nó thành của tôi!"

"Thứ mà cô đang chà đạp là cơ thể của ông đây, là tôi có ý định thay thân thể của cô thành của tôi!"

"Bốp!"

Trong nháy mắt, có một tia chớp giống như hào quang, hiện lên trong đầu của Cao Đình.

Con ngươi của cô ta đột nhiên thít chặt, cô ta nhìn chằm gương mặt của Triệu Hội, ngạc nhiên, sợ hãi, chán ghét, dần dần theo thứ tự hiện lên trên mặt của cô ta.

Thì ra là như vậy?

Bỗng nhiên cô ta lại hiểu ra được rất nhiều chuyện, bao gồm cả mỗi lần Triệu Hội đùa bỡn cô ta, đều sẽ dùng đến rất nhiều dụng cụ cổ quái, bao gồm mỗi lần anh ta si mê ngắm nhìn cơ thể của mình, trong miệng lại lầm bầm tôi tôi, bao gồm mỗi lần mình đều sẽ hôn mê một quãng thời gian rất dài, cũng bao gồm từ khi anh ta để mắt đến mình, mình liền cảm thấy có một cảm giác khác thường trên người, sức mạnh với tốc độ của mình đều đang tăng lên.

Những thứ khác thường này cô ta phải nên phát hiện sớm hơn mới đúng, nhưng chỉ có cảm giác xấu hổ che lấp cô ta, trái lại chẳng chịu để ý đến nhiều chi tiết hơn.

Nhất là, cho dù thế nào cô ta cũng đều không ngờ, một người đàn ông như Triệu Hội lại muốn cơ thể của mình...

"Ngoan ngoãn đi theo tôi đi!"

Mà lúc này, Triệu Hội cũng đã bình tĩnh lại, anh ta đã buông tay níu cổ áo Cao Đình ra, sắc mặt lạnh lùng mà chán ghét: "Dù sao cô cũng không muốn sống nữa, ngoan ngoãn đi theo tôi đi, đưa cơ thể cho tôi, bằng không, súng vang lên một phát, những người này của cô đều phải chết đó!"

"Bao gồm cả người có năng lực kia nữa, nếu như hắn dám phản kháng, thành phố trung tâm sẽ không bỏ qua cho hắn đâu, người mai phục và tổ hành động đều sẽ xuất hiện ra tay đó!"

"Đến lúc đó, hắn sẽ chết càng thảm hơn nữa đó..."

"Hiểu chưa?"

Anh ta cúi đầu, đưa mắt quét qua vóc người cao gầy của Cao Đình, eo thon cùng với hai chân thon dài, ánh mắt tham lam:

"Ở trước mặt tôi, cô hoàn toàn không có cơ hội lựa chọn đâu!"

"Bắt đầu từ một khắc tôi vừa ý cô, thân thể này của cô đã là của tôi rồi..."

Thân thể của Cao Đình run rẩy, xuất hiện hai loại cảm xúc hoàn toàn khác biệt.

Một mặt là tức giận đến mức không thể kiềm chế được, muốn đồng quy vu tận với con quái vật khiến người ta ghét bỏ ở trước mặt này.

Một mặt là vô cùng sợ hãi, khiến cho tay chân cô ta gần như chẳng còn một chút sức lực nào cả.

Cô ta không được lựa chọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận