Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 562: Tiều đội của thành phố trung tâm (2)

Ở phía Nam thành phố, Hạ Trùng đang chậm rãi bước xuống từ trên xe, nhìn cô ta trắng nõn dịu dàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô còn mang theo nét trẻ con, nhưng biểu cảm của cô ta lại lạnh nhạt giống như một bức tượng đá màu sữa. Khi hai người đội viên đội cô ta đến bên cạnh cô, Hạ Trùng nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đầu xe, chiếc váy nhỏ của cô ta bay lên một chút. Sau đó cô ta nắm lấy tay hai người đội viên của mình và bước thẳng đến một cửa tiệm cạnh đó.

“Đinh... Đinh...”

Cô ta mở cánh cửa kính của cửa tiệm ra, chiếc chuông gió đung đưa, âm thanh nghe rất chân thật, cũng vô cùng dễ nghe.

Hạ Trùng và hai người đội viên của cô ta trực tiếp đi vào cửa tiệm trong trạng thái đang tiếp xúc tay chân với nhau, sau khi vào trong thì cửa kính đóng lại.

“Quý khách...”

Trong nháy mắt sau khi cửa kính đóng lại, lập tức sẽ phát hiện ra những người vừa mới bước vào cửa tiệm đã biến mất đi đâu không thấy người nữa.

“Đội trưởng, đây chính là phòng thí nghiệm cố làm ra vẻ huyền bí đã kéo chậm tốc độ của chúng ta.”

Ở phía Bắc thành phố, một số thành viên trong đội cau mày nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ đang mặc một bộ quân phục màu đen.

Một vị đội trưởng khác đã thao tác trên máy móc rất lâu rồi, cũng từ bỏ và nói: “Các loại máy móc cũng bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.”

“Đừng cảm thấy kỳ lạ khi không nhìn thấy nó, nó sẽ bị đánh bại thôi.”

Người đàn ông vạm vỡ lạnh lùng nói: “Nếu không thể làm vỡ chiếc gương ảo ảnh đó thì anh đừng có làm vỡ nó.”

Nhưng trên thực tế thì những người đang đứng ở đây đã sớm đưa ra một cái quyết định rồi.

Sau khi anh ta mất hai giây để xác định là đã rơi vào thành phố ảo, sau đó lại mất ba giây để chắc chắn là không thể đánh bại cái thành phố ảo này một cách dễ dàng thì anh ta đã đi thẳng về phía trước ngay lập tức: “Vậy thì tốt nhất là chúng ta nên tiếp tục làm nhiệm vụ thì hơn.”

“Nếu như có cái gì đó kỳ lạ dám tấn công chúng ta thì nó sẽ chết sớm hơn chúng ta thôi.”

Khi anh ta nói những lời này, bóng người của anh ta bị bóp méo và khúc xạ ở một mức độ nhất định.

Nếu như cẩn thận lắng nghe thì sẽ phát hiện ra ngay lập tức.

Mỗi một bước chân của anh ta đều sẽ truyền đến bước chân vọng lại, nhưng tất cả đều là hai tiếng.

“Đơn binh, có phát hiện ra cái gì hay không?”

Ở phía Lục Tân bên này thì Trần Tinh bỗng xoay người, sau đó hỏi Lục Tân một câu.

Có thể nhìn ra được thật ra Trần Tinh hết sức xem trọng ý kiến của Lục Tân, dù sao thì lượng cấp tinh thần của Lục Tân cũng đã được công nhận là khá cao.

Lục Tân nghe vậy thì hơi sững sờ một chút, một lúc sau mới ý thức được Trần Tinh đang nói về cái gì.

Lục Tân suy nghĩ một chút, sau đó anh ngượng ngùng cười một tiếng, rồi Lục Tân quay đầu nhìn về phía em gái của anh.

Nhìn thấy trong ánh mắt của Bích Hổ còn mang theo chút gì đó sợ hãi, Lục Tân nhẹ nhàng hỏi: “Đã phát hiện ra cái gì rồi sao?”

“Ai dà...”

Lúc này, em gái Lục Tân không bò ở trên tường mà là từ từ đi đến cạnh bên người Lục Tân, trông cô giống như là có gì đó buồn bực, cô bóp cho gà kêu lên một tiếng, sau đó mới ngẩng đầu lên nói với Lục Tân: “Tất cả những thứ này đều là ảo, em chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra được. Nhưng mà em lại không biết bọn họ làm những ảo cảnh này từ đâu, em chỉ biết là bọn họ đều sống cả, là những thứ thật sự tồn tại, nếu như có thể làm thành đồ chơi thì chắc chắn sẽ là những món đồ chơi vô cùng tốt để chơi.”

Nói đến những lời cuối cùng, ánh mắt của cô giống như đang tỏa sáng vậy.

“Dừng lại...”

Lục Tân ngăn lại ý định phạm tội đang nảy sinh trong đầu của em gái, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn lại bóng dáng của chính anh.

Anh dứt khoát không hỏi gì nữa cả, có vẻ hơi áy náy nhìn về phía Trần Tinh.

“Chỉ có thể chắc chắn được những thứ này đều sống thôi... Hoặc có thể nói là chúng đều tồn tại một cách chân thật, có thể làm thành... Dù sao thì đều là sống cả.”

Lục Tân đem thông tin duy nhất mà em gái anh tìm được chuyển cho Trần Tinh.

Đương nhiên là kết quả này thì cảm giác cũng không được rõ ràng lắm, nhưng mà về cơ bản thì nó cũng đã nằm trong dự đoán của anh rồi.

Suy cho cùng thì em gái anh cũng không phải là mẹ, cho nên không thể có năng lực thần kỳ như mẹ được.

Nhiều khi, những gì em gái anh nhìn thấy cũng giống như những thứ mà anh có thể nhìn thấy được.

Tuy nhiên, vì em gái anh là người đặc biệt hơn nên em gái anh sẽ nhạy cảm hơn một chút trong việc phát hiện ra một số chi tiết mà anh không thể nào tự mình tìm ra được.

Nhưng ở thành phố ảo này thì có vẻ như là rất khó để có thể tìm ra có vấn đề không đúng nào đó từ trong các chi tiết ở đâu.

Những chi tiết thật và giả đều trộn lẫn hết với nhau, cũng chính điều đó đã tạo thành một thành phố ảo hoàn hảo trông vô cùng thống nhất với nhau, không hề dễ phân biệt một chút nào.

Nghe thấy những lời của Lục Tân, Trần Tinh chỉ khẽ gật đầu.

Cô ta hơi suy tư một hồi, sau đó nhìn về phía sau và nói: “Có phát hiện ra điều gì không?”

Khi Trần Tinh bắt đầu nói chuyện, Lục Tân và Bích Hổ đột nhiên nhớ đến là còn có một tiểu quái vật phản nghịch đang ở phía sau lưng, đồng thời anh cũng nhìn thấy con tiểu quái vật này đang run lẩy bẩy, những xúc tu trông giống như bạch tuộc đang quấn chặt lấy bắp chân của Trần Tinh, nó đang ra sức ôm lấy cô ta.

Từ trên người nó bây giờ có thể thấy được manh mối duy nhất là nó đang rất sợ hãi.

Trần Tinh thở dài, nói: “Nó cũng chưa từng đến thành phố này, mà là từ một phòng thí nghiệm khác tạo thành.”

Sau đó cô ta khẽ cau mày: “Hiện tại chúng ta không thể ở nơi này quá lâu đâu.”

“Nếu như chỗ này là địa bàn của tổ chức Bàn Đen thì mục đích của bọn họ có thể chính là kéo dài thời gian.”

Bích Hổ cẩn thận nhìn về phía Trần Tinh một cái, sau đó nói nhỏ: “Chúng ta đều đã hiểu rõ chân tướng rồi, nhưng điểm mấu chốt là làm sao chúng ta có thể thoát ra ngoài...”

Trần Tinh lạnh lùng nhìn Bích Hổ một cái, sau đó nói: “Đi ra ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận