Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1475: Cha rời đi, mẹ cũng nghỉ ngơi (1)

Cha rời khỏi rồi. Ông mang theo chiếc mặt nạ màu đen và nỗi sợ hãi có thể làm rung chuyển cả vực sâu, giống như bị một đoàn bóng đêm cuốn vào khoảng không.

Lục Tân bình tĩnh nhìn cha rời đi, cũng không có ý ép buộc ông ấy ở lại.

Bởi vì anh biết, phía sau có rất nhiều sự việc cần phải nhờ ông giúp đỡ.

Cho nên lúc này chỉ có thể để ông ấy rời khỏi, cho ông ấy tự do, như vậy ông ấy có thể sẽ thật sự trở nên mạnh mẽ. Để lấy lại quyền lực của chính mình chắc chắn sẽ cần một khoảng thời gian để làm quen và khôi phục.

Mỗi một ngày rời xa khỏi vương vị , đều sẽ có nhiều bỡ ngỡ và khó chịu, chưa kể ông đã rời khỏi vương vị được một thời gian.

Cô em gái dường như có chút không hiểu, nhìn cha từ xa, xác định ông ấy đã rời đi, mới từ phía sau Lục Tân đi ra.

“Em ngược lại không ngờ rằng, anh sẽ thật hào phóng như vậy, để cho cha rời khỏi. “

Mẹ dường như cũng rất hài lòng đối với kết quả này, mà còn là ngoài dự đoán rất hài lòng.

Lục Tân cười và hướng về phía mẹ, nói: “bởi vì con cảm thấy cần phải tin tưởng ông ấy, hơn nữa ông cũng đáng tin cậy.”

“Đúng vậy”

Bà gật đầu, cười nói : “Nếu muốn ông ấy lấy lại được sức mạnh thực sự của mình, thì buộc phải rời xa con, vì địa vị và thanh danh của ông ấy, cũng vì hai chữ quân vương, nếu ở lại bên cạnh con, ông luôn nhận được sự ảnh hưởng từ con sẽ không thể đạt được đến tối cao.”

“Nhưng thái độ của ông ấy, chính xác là bản thân ông ấy tự chọn lấy.“

Vừa nói, bà ấy cũng nghĩ tới bộ dạng buồn cười sau cùng lại trở nên nhát gan của ông, trên mặt lộ ra ý cười nói:

“Đương nhiên, nếu như ông ấy không học được cách tôn trọng, như vậy thì khi ông ấy lấy lại được quyền hành, cũng chỉ có thể tồn tại như một tù nhân trong bóng đêm..”

“Đây chính là kết cục do bản chất của ông ấy gây ra. Mỗi kết cục, đều có đặc điểm riêng biệt, loại đặc điểm riêng biệt này, mẹ có thể hiểu là sự kết hợp của cảm xúc, dục vọng, thậm chí là tính cách, nhiều hơn là một thể phức hợp...”

“Chỉ là với người thì không giống, người, đặc biệt là những người bình thường, cảm xúc và mong muốn, thậm chí là tính cách là một loại phức tạp. Các phương diện cơ bản ở trạng thái cân bằng, có thể được điều chỉnh bất cứ lúc nào tùy thuộc môi trường khác nhau. Nhưng cuối cùng, chỉ có duy nhất một mặt cực đoan.”

“Có điều cũng là vì quá cực đoan, nên cuối cùng cái gì cũng có hai mặt của nó”

“Cũng giống như, mặt khác của chân lý là bế tắc, mặt khác của sự phản bội trong thử thách là cố chấp, mặt khác của việc sở hữu là mất đi, mặt khác của vua bóng đêm là tù nhân bóng đêm”

Lục Tân nghe những lời của mẹ, kỳ thực vẫn không thể hiểu được một số thay đổi nhỏ giữa bọn họ. Như thể một mặt tinh thần cơ thể của bọn họ rất thuần khiết, vĩ đại. Mặt khác lại rất giống với con người tự sản sinh ra ý thức, tự mình tồn tại độc lập. Thậm chí bọn họ còn giống với con người, có quá khứ khác nhau và có thể đưa ra những lựa chọn trong các hoàn cảnh khác nhau.

Nhưng mà nó không quan trọng. Đối với chính mình mà nói, không có vua của bóng đêm cũng không có tù nhân của bóng đêm.

Bản thân chỉ là cảm thấy, một người muốn rời khỏi nhà một thời gian, nhịn không được muốn tự do như cha anh, liền cứ để ông rời khỏi một thời gian cũng không sao. Chỉ cần ông ấy có thể đảm bảo vẫn nhớ đến gia đình, là được rồi.

“Mọi việc diễn ra vẫn tính là thuận lợi”

Anh quay lại cười, nói :”Vậy chúng ta có thể quay lại rồi đúng không?“

“Đương nhiên là được”

Bà gật đầu cười: “Chuyến du hành bí mật trở về ban đầu, cũng nên bắt đầu khởi hành rồi”

Lục Tân gật đầu, lần cuối nhìn lại giáo đường đã cách mình rất xa, nhẹ thở dài rồi quay lại, lúc chuẩn bị rời đi cùng với mẹ và em gái, vẻ mặt đột nhiên có chút choáng váng, nói : “Thứ trong này là gì vậy?”

Cô em gái mang theo một cái ba lô nhỏ bị bẩn ở trên lưng, trước khi đến thì hắn đã nhìn thấy rồi. Tuy nhiên, trong một thời gian không để ý tới, Lục Tân phát hiện chiếc ba lô nhỏ có chút phồng lên. Cô ấy đã bỏ gì vào đó?

“Cái gì?”

Cô nghe Lục Tân hỏi, ngay lập tức quay lại, lấy ba lô giấu phía sau.

Không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Tân, nhưng vẫn già mồm nói: “Có gì đâu.”

Biểu hiện này rõ ràng là có gì đó.

Lục Tân nghĩ trong lòng, lại nhìn chiếc ba lô nhỏ đó, bỗng dưng vươn tay đến tìm tòi bên trong, nhưng cũng chỉ bất lực bị em gái đẩy ra xa.

“Này rốt cuộc là gì vậy?”

Lục Tân có chút giật mình không giải thích được, không khỏi nhìn sâu vào mắt em gái. May mà bình thường em gái là một tiểu cô nương nghe lời, khôn ngoan, hiểu chuyện, đáng yêu. Không thì thậm chí Lục Tân còn tự hỏi liệu em gái có nhét một người còn sống vào bên trong hay không.

Quay trở về khu những kẻ ẩn nấp đang chờ đợi, Lục Tân phát hiện lúc này chúng ở trên mặt đất đã đào ra một cái hố, đem cơ thể của mình chôn ở bên trong, trên mặt đất chỉ còn lại một cái mũ tròn nhỏ, trông giống như một đống nấm.

Có điều vẫn rất dễ thấy, vẫn lộ ra một màu đỏ tươi, còn có hai cái sừng, nghe thấy có người đến gần, nó rùng mình, hai cái sừng đều co quắp lại.

“Chuyện gì vậy, sao mà lại sợ vậy chứ.“

Lục Tân tò mò nhặt một chiếc sừng của cây nấm đỏ, vạch một đường nhìn vào bên trong.

Bên dưới là một cái đầu nhỏ mũm mĩm đang nhắm nghiền mắt run rẩy. Hai móng vuốt nhỏ yếu ớt nắm lấy mũ, không chịu nhấc lên.

May mà Lục Tân nhìn nó mỉm cười, khiến nó hiểu ra điều gì đó. Nó bất chợt mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt nó là Lục Tân, ngay lập tức nước mắt lưng tròng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận