Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 446: Treo người lên nguồn ô nhiễm trên cây (2)

Ông chú thầm cảm thấy hơi kỳ dị, hình như có chỗ nào đấy sai sai?

"Được rồi, hiện tại ổn cả rồi."

Lục Tân thu lại tay, bước xuống xe nói: "Tôi có thể nhờ hai người giúp tôi thêm một việc nữa được không?"

"Hả……"

Ông chú vừa nghe được từ “nhờ” đã hơi cuống lên: “Chuyện gì?

Lục Tân nhìn về hướng đại thụ kia, những xác chết trong tình trạng bị dây thừng quấn quanh cổ nằm rải rác la liệt, nói: "Xử lý bọn họ giúp tôi nhé."

Có rất nhiều cách gây ô nhiễm. Một số nguồn ô nhiễm đồng hóa bằng cách biến các cá thể khác thành các phân nhánh và phần mở rộng của chính nó, giống như quán cà phê ở góc đường mà Lục Tân được tiếp xúc hồi đầu.

Khi nguồn ô nhiễm chính chết đi, các cá thể bị ô nhiễm nghiêm trọng khác sẽ phân tán và thoát ra ngoài, sau đó có thể phát triển thành một nguồn ô nhiễm mới.

Trong trường hợp này, việc tiêu diệt nguồn gây ô nhiễm ngược lại sẽ gây ra sự khuếch tán.

Lục Tân không biết cái cây này có tính chất tương tự hay không, nhưng cẩn thận chút vẫn tốt hơn.

Nếu những người treo cổ trên cây kia cũng rơi vào tình trạng này, thì việc để họ ở đây rất có thể sẽ tiếp tục ảnh hưởng đến những người xung quanh và hình thành các hệ quả ô nhiễm khác, tất nhiên, đến lúc đó là ma đưa hay là gì thì không biết nữa.

Vì vậy, dưới sự chỉ dẫn của Lục Tân, hai chú cháu đã lấy khăn tay bịt miệng, đi nhấc từng cái xác ở đây đi.

Chồng xác thành một đống, rồi ngắt một ít lá khô trên một nửa thân cây còn chưa cháy rụt hết kia, sau đó nhặt thêm rất nhiều cỏ dại xung quanh, chất thành đống bên cạnh xác chết, tiếp đó không quên dọn ra một vùng phòng cháy ở xung quanh.

Có hai cách để loại bỏ hoàn toàn khả năng tiếp tục ô nhiễm của những xác chết này.

Cách một là tiện nhất, lấy đạn đặc biệt để cho một người bắn chúng.

Nhưng như thế quá là lãng phí.

Còn một cách đơn giản nhất khác là châm một mồi lửa thiêu sạch.

Ngọn lửa bắt đầu nhanh chóng bùng lên, ở trong vùng hoang vu tăm tối này, nó có vẻ ấm áp một cách kỳ lạ.

Lục Tân cùng hai chú cháu đều ngồi xổm cách đống lửa không xa, lẳng lặng nhìn ngọn lửa bùng cháy.

"Người anh em, làm điếu không?"

Ông chú lấy ra một bao thuốc lá và một xấp giấy được cắt thành những hình vuông dài, ông nhón lấy một nắm thuốc lá vụn đặt vào trong mảnh giấy, xoa ngón cái và ngón trỏ một cách khéo léo, cuộn lại thành một ống nhỏ rồi chấm một ít nước miếng dán lại, sau đó ân cần đưa cho Lục Tân.

Lục Tân liếc mắt nhìn nơi dính nước miếng, trầm mặc một hồi nói: "Tôi có rồi."

Anh nói rồi lấy hộp thuốc lá dẹt bằng bạc ra, rút điếu thuốc có đầu lọc màu vàng, đưa lên miệng.

Sau đó anh châm lửa bằng bật lửa ZIPPO của mình và chậm rãi hút.

"Hộp đựng thuốc lá này đẹp quá...... Bật lửa trông cũng đẹp..."

Người thanh niên bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt chăm chú, khuôn mặt non nớt đã có chút phong sương của cậu tràn đầy hâm mộ.

"Cũng tạm thôi!"

Lục Tân nhẹ giọng đáp lại, ra hiệu với cậu: "Cậu cũng làm điếu chứ?"

Người thanh niên hai mắt sáng lên: "Vâng..."

Lục Tân nhìn cậu ta sảng khoái nhận lấy hộp thuốc, cầm lấy một điếu thuốc rồi châm, im lặng một lúc không nói gì.

Ba người đang hút thuốc và ngồi xổm trước đống lửa để xem, ông chú không khỏi thấp giọng hỏi:

"Chính xác thì loại ô nhiễm này là gì?"

Lục Tân lấy lại hộp thuốc lá và bật lửa, cất kỹ lại vào túi rồi nhẹ nhàng giải thích:

"Thật ra, nó là một loại bệnh mới sau sự kiện trăng máu. Nó dễ lây lan, nhưng mà công bố là một căn bệnh tâm thần."

"Người bị truyền nhiễm, từ dáng vẻ bên ngoài... Người bình thường nhìn từ bên ngoài sẽ không phát hiện ra sự khác thường của họ, nhưng có thể thấy rõ ràng là trạng thái tinh thần của họ không ổn... Ừm, anh có thể hiểu là họ rất đau khổ về tinh thần!"

Mặc dù đã ký một thỏa thuận không tiết lộ, nhưng hiện giờ đang ở trong vùng hoang dã, Lục Tân cảm thấy rằng anh vẫn có thể nói.

Hơn nữa, anh nghĩ sẽ có lợi khi nói với những người này.

Vùng hoang vu không giống như một thành phố với những bức tường cao, có người vẫn luôn chú ý đến những nơi này và bảo vệ những người bình thường.

Cũng giống như nguồn ô nhiễm này, mặc dù tác động ô nhiễm không đặc biệt mạnh, nhưng nó đã giết chết nhiều người.

Đánh giá từ những xác chết sớm nhất, không biết đã tồn tại bao lâu rồi.

Lục Tân không rõ, nếu tình trạng ô nhiễm này luôn ở đây và không ai quan tâm đến nó, vậy thì nó ô nhiễm càng ngày càng nhiều người, năng lực ô nhiễm sẽ ngày càng mạnh, về mặt lý thuyết, rồi sẽ có một ngày nó sẽ treo hết mọi người trên thế giới lên cây sao?

"Bệnh nhân tâm thần......"

Ông chú nghe xong đột nhiên phản ứng lại: "Ủa, không phải chính là mấy người mất trí đã xuất hiện trước đây chứ?"

Lục Tân hơi giật mình, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."

Thật ra, anh chưa bao giờ nhìn thấy mấy người mất trí kể từ nhỏ đến giờ. Lần trước nhìn thấy một người lúc ra khỏi thành phố, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị thằn lằn đâm chết rồi.

Lục Tân giải thích qua qua một chút, sau đó anh không nói thêm nữa.

... Chủ yếu là nội dung huấn luyện của anh cũng không có nhiều, nói thêm nữa sẽ lộ ra hết.

Hơn nữa, lửa trong đống lửa lúc này đã nhỏ dần, cho nên dĩ nhiên những thi thể bên trong không thể bị ngọn lửa này thiêu thành tro, mà tất cả đều khô quắt lại, bốc mùi khét lẹt, nước đều đã bị khô cạn hết. Một thi thể không chút sức sống như vậy về cơ bản sẽ không còn khả năng gây ô nhiễm cho người khác, tuy rằng sức mạnh tinh thần có thể ký sinh nhưng cũng phải có một mức độ hoạt tính nhất định mới được. Khi đã thiêu đến như thế này thì không ký sinh được nữa.

Lục Tân bóp nát điếu thuốc đã hút một nửa trong tay, cười nói: "Hiện giờ chắc là có thể đi ra ngoài được rồi, tôi đi đây."

Nhìn anh đứng dậy và đi về phía chiếc xe máy, trông như định đường ai nấy đi.

"Cứ vậy mà đi rồi sao?"

Người thanh niên rõ ràng là có chút không nỡ.

Ông chú dường như suy nghĩ còn nhiều hơn, ông bỗng đứng bật dậy: "Người anh em, đợi đã..."

Lục Tân tò mò quay lại nhìn ông ta.

Ông chú do dự một lúc nhưng vẫn hạ quyết tâm nói: "Người anh em, nếu anh chuyên dọn dẹp cái này thì chúng tôi ..."

"Chúng tôi có thể nhờ anh xem giúp một bệnh nhân không?"

"Bệnh nhân?"

Lục Tân hơi sửng sốt một chút, có chút tò mò: "Bệnh nhân như thế nào?"

Người đàn ông trung niên có vẻ do dự, người thanh niên bên cạnh dường như đã đoán được ông ta định nói gì, trong lòng lập tức có chút căng thẳng, nhưng bắt gặp ánh mắt tò mò của Lục Tân, người đàn ông trung niên kia vẫn rất cương quyết và mạnh dạn nói ra "Không biết anh đã bao giờ nghe nói về ..."

"... Đổi đầu chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận