Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 462: Quan sát ở khoảng cách gần (1)

Lục Tân vừa trả lời, vừa đi xuống xe. Anh vòng qua đầu xe, đi tới rải đường khá rộng rãi phía bên trái.

Mặc dù là thị trấn đã bị bỏ đi, những ở giữa đường lớn vẫn còn sót lại dấu vết của thời đại văn minh là vành đai chia đôi con đường.

Lúc đội xe đi vào trong thành, theo tự nhiên là sẽ đi về phía bên phải đường, cho nên phía bên trái sẽ có nhiều không gian trống hơn. Lục Tân đi qua vượt qua vành đai phân cách đứng bên cạnh tên điên vẫn đang co giật nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Đôi mắt của anh lập tức híp lại.

Lúc này nhìn sang, anh thấy được ít nhất mười tên điên đang điên cuồng lao về phía trước. Tứ chi của chúng chạm đất trông như những con dã thú đang chạy trên mặt đất. Chúng không ngừng nhảy về phía xe tải ven đường mà liều mạng giơ móng vuốt cào vào phòng điều khiển như muốn lấy thứ gì đó.

Trong xe thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên, nhưng thoạt nhìn tình thế thì ảnh hưởng đối với những tên điên này không lớn.

Mặc dù phương pháp hiệu quả nhất để đối phó với những tên điên này là nhắm bắn một phát vào đầu nó, nhưng không phải người nào cũng có kỹ thuật bắn súng chính xác như vậy. Có nhiều người càng bắn về phía đầu thì chỉ có thể bắn hụt, cho nên nhiều người vẫn chọn bắn thẳng vào người của chúng.

Tuy nhiên, đối với đám quái vật thoạt nhìn vặn vẹo mà điên cuồng này thì đánh vào người chúng dường như cũng không uy hiếp đến tính mạng.

Ngực trúng đạn cũng chỉ là lảo đảo một lát, máu cũng không chảy bao nhiêu.

"Một… bốn… bảy… mười lăm… hai mươi mốt…”

Tầm mắt của Lục Tân quét qua, hơi nhíu mày: "Chỉ là trong thành không nên có nhiều tên điên như vậy mới phải…”

Nếu là sớm biết trong thành này có nhiều tên điên như vậy thì đại khái đã bị bắt đi bán lấy tiền từ lâu rồi chứ?

Hơn hai ngàn đấy. . .

"Đùng!"

Cũng đúng lúc này, mặt đường xi măng bên cạnh chân anh bỗng xuất hiện một cái hố, khói lửa từ bên trong bốc lên, xi-măng bắn tung tóe xung quanh.

Đồng thời còn có tiếng Lão Chu kêu to: “Cẩn thận.”

Lục Tân lập tức nhíu mày nhìn thoáng qua chỗ Lão Chu, ông ta đang cầm súng, mặt đầy xấu hổ.

Vừa nãy đúng là ông ta nổ súng nhắm bắn một tên điên đang bổ nhào về phía Lục Tân. Tuy nhiên, kỹ thuật bắn súng của ông ta rõ ràng không được tốt cho lắm, chỉ bắn đến mảnh đất trống mà thôi. Từ góc độ nào đó mà nói, thì phát súng đó còn cách Lục Tân gần hơn nên kết quả là làm Lục Tân và tên điên đều sửng sốt.

"Người nên cẩn thận phải là ông chứ?"

Lục Tân không vui, liếc mắt nhìn lão Chu, nói: "Đây là kỹ thuật bắn súng bách phát bách trúng mà ông nói à?”

"À cái này. . ."

Lão Chu vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, nhưng trong miệng vẫn là nói to: "Cẩn thận . . ."

Lục Tân xoay người sang chỗ khác thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt đang ở trên không, chỉ cách mình không đến một mét.

Trên khuôn mặt đó có chằng chịt những vết nhăn nheo, tái nhợt, bên ngoài dường như đang ướt đẫm một lớp chất lỏng nào đó, còn miệng của nó thì đang há to ra. Bởi vì lợi đã thoái hóa rất nghiêm trọng khiến cho hai hàm răng của nó lộ ra rất dài và sắc bén, trong miệng chứa đầy chất nhầy tanh hôi màu đen nhánh.

Lục Tân giơ tay tóm lấy cổ của tên điên, đồng thời xoay người quật người tên điên từ trên đỉnh đầu xuống mặt đất.

“Bộp.”

Cơ thể của tên điên bị đập mạnh lên nền đất, nhưng nó dường như không cảm giác được sự đau đớn mà giãy giụa chân tay đánh về phía Lục Tân.

Lục Tân hơi nghiêng người, giơ hai tay nắm lấy hai cánh tay của tên điên.

Tiếp đó anh bẻ ngược khớp tay một phát. Sau một tiếng “răng rắc”, hai cánh tay của tên điên lập tức bị gãy ở chỗ khuỷu tay, bị gập ngược lại giống như một chiếc thước gấp.

Chỗ xương bị gãy nát kinh khủng ở khuỷu tay đâm xuyên ra da lòi ra ngoài.

Cùng lúc đó, một chân của Lục Tân dẫm lên một bên đùi của tên điên, sau đó giơ súng lên.

“Đùng!”

Anh bắn một phát súng vào một bên khớp gối của tên điên kia

"Hừ hừ. . ."

Chân tay của tên điên này đều đã bị phá hủy, không thể gây uy hiếp với con người được nữa.

Nhưng dường như nó không hề cảm thấy đau, trong cổ họng nó phát ra tiếng gào thét rồi chợt rướn người lên, xông đến cắn về phía mặt của Lục Tân.

Lục Tân một tay cầm súng, tay còn lại đưa xuống dưới, một lần nữa bóp cổ của tên điên ấn mạnh nó xuống dưới đất.

“Anh ta đang làm gì nó vậy?”

Trong phòng điều khiển, Tiểu Chu vừa leo lên ghế lái phụ vừa sửng sốt: “Vì sao lại không bắn súng?”

Lúc này trong sự nghi ngờ của anh ta, Lục Tân ấn cổ tên điên kia xuống, đồng thời lặng lẽ quan sát. Nhìn hai con ngươi đang híp lại thậm chí trắng dã kia của tên điên, đồng thời cảm nhận được sức lực nửa thân trên của nó, anh nghĩ thầm trong lòng: “Cảm giác như sức lực của bọn nó chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu, chỉ là vì điên cuồng nên mới mạnh hơn một chút mà thôi.”

Anh vừa cảm nhận vừa cúi đầu nhìn lại, trên mắt kính bên trái hiện ra một khung lưới màu đỏ định vị nó và quét, sau đó có một đống số liệu hiện ra. Lục Tân nghiên cứu những số liệu kia, dường như trong lòng đang suy nghĩ đến điều gì đó: “Phóng xạ tinh thần phát ra vào khoảng ba mươi đến bốn mươi.”

"Vậy là nó mạnh hơn người thường một chút, còn tinh thần thì luôn ở trong trạng thái hỗn loạn cực độ?”

“Loại lượng cấp tinh thần này rất khó làm ô nhiễm người khác, cũng rất khó chuyển thành khả năng đặc thù.”

“Nhưng điều đó lại khiến nó có khả năng phản ứng mạnh hơn so với người bình thường, đồng thời phát hiện người sống ở khoảng cách gần?”

Lục Tân đã lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh đối mặt trong khoảng cách gần như vậy với những “tên điên” trong truyền thuyết.

Cho nên việc đầu tiên là lấy các số liệu tương quan cũng là một điều hợp tình, hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận