Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 96: Nhất định phải theo hợp đồng

"Bức tranh?"

Lục Tân nao nao, ném một ánh mắt hiếu kỳ về phía em gái.

Quản lý Lưu mập mạp đứng cạnh bên mình, anh không thể nào trực tiếp nói chuyện với em gái.

Em gái bây giờ rất giống mẹ là vì thấy được một chút bí mật nhỏ nên hưng phấn, thế là cũng biểu hiện hết sức phối hợp, nói: "Đúng thế, em vừa mới nghe được cô gái kia nói với ông già, bởi vì cô ta thấy được bức tranh kia, cho nên mới biến thành cái dạng trước kia. Ông già có vẻ hơi khẩn trương, vội vàng hỏi cô ta là bức tranh nào, cô ta liền nói là một trong những bức được tiểu đội sưu hoang mang về từ ngoài thành."

"Nó được dùng một mảnh vải đen che lại, chỉ dùng viền khung cây đơn giản để khảm."

"Cô ta còn nói lúc đi đón những món hàng kia, người của tiểu đội sưu hoang cũng đã chết, có vẻ như trong lúc ồn ào họ đã cầm súng bắn chết lẫn nhau, cục diện rất hỗn loạn, bức tranh kia ở ngay tại hiện trường, hơn nữa cũng không có trong danh sách mà bọn họ đưa ra lúc đầu..."

Lục Tân không biến sắc chậm rãi gật đầu, xoay người một xíu, liếc mắt ra hiệu với em gái một cái.

Đây ý là: "Tiếp tục đi nghe ngóng!"

Em gái hưng phấn nhẹ gật đầu, vui vẻ bò lên trở về.

Cửa hơi mở ra, rồi nhẹ nhàng đóng lại, không có người nào biết em gái đã chui trở về.

Mà Lục Tân thì trầm tư một chút, bỗng nhiên nói: "Trông ông Hứa này rất có tiền nhỉ."

Mập mạp bên cạnh nao nao, cười hồi đáp: "Cho dù ông Hứa ở chủ thành thì cũng rất có thân phận."

Lục Tân nhẹ gật đầu, đáp: "Vừa rồi, tôi nhìn thấy trong phòng khách của ông ấy treo rất nhiều bức tranh trông rất đẹp, còn các loại pho tượng nữa."

Quản lý Lưu mập mạp có hơi bất đắc dĩ: "Cậu đơn binh cũng hiểu biết tác phẩm nghệ thuật à?"

Lục Tân nhẹ gật đầu, trả lời: "Lúc còn bé tôi có theo thầy học một chút, chỉ là biết mà thôi."

"Thế này là rất đáng gờm rồi."

Mập mạp Lưu quản lý liên tục gật đầu, sau đó nở nụ cười, trả lời: "Cậu nhìn không sai, hẳn là sau biến cố, ông Hứa là một trong số ít những người vẫn hiểu được giá trị trân quý của tác phẩm nghệ thuật, đồng thời cả đời đều tận sức tìm kiếm và bảo vệ bọn chúng!"

"Cậu cũng biết, bây giờ tất cả mọi người đều đang tận sức xây dựng lại nền văn minh và trật tự, mà tác phẩm nghệ thuật là một bộ phận không thể thiếu mất trong văn hoá của chúng ta, mọi người càng ngày càng coi trọng các tác phẩm nghệ thuật trước thiên tai trước, nhưng trong thời kì nền văn minh lúc ban đầu sụp đổ, những vật này lần nữa bị cho rằng là vật không có giá trị, giống như rác rưởi bị ném vào trong thành trì bỏ hoang..."

"Nói trắng ra là, khi đó rất nhiều người cũng không cho rằng văn minh vẫn còn có cơ hội xây dựng và kiến tạo lại."

Lục Tân nhẹ gật đầu, nói: "Vậy ông Hứa này thường thu thập những tác phẩm nghệ thuật kia như thế nào?"

Quản lý Lưu mập mạp nhìn Lục Tân một chút, sau đó cười nói: "Tôi đây cũng không rõ, có điều, nếu như cậu đơn binh cũng cảm thấy hứng thú đối với các tác phẩm nghệ thuật, sau này chúng ta có thể lui tới thường xuyên, bất kể là cậu muốn bán hay là muốn thu thập thì tôi đều có vài cách..."

Lục Tân chỉ “ừ” một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Mà ở trong lòng, thì đã từ từ suy nghĩ hiểu ra một số việc.

Nếu như anh đoán không sai, tác phẩm nghệ thuật mà cha con họ Hứa này thu thập, hẳn là không hợp pháp.

Thành phố vệ tinh có rất nhiều đội sưu hoang, hơn nữa đây là công việc có thu nhập cao nhất trong thành phố Thanh Cảng bấy giờ, nhưng độ nguy hiểm cũng tương đối cao.

Những nhiệm vụ của đội sưu hoang này là đi thăm dò từng cái từng cái thành phố cũ, thu thập tài nguyên có thể dùng được.

Cũng có rất nhiều loại hình đội sưu hoang, hình thức thành lập lại còn đa dạng hơn.

Có đội được ủy thác của sở hành chính thành phố Thanh Cảng, cũng có đội được ủy thác của các công ty hoặc là ủy thác riêng của những nhân vật lớn.

Đội sưu hoang mà cha con này nói tới chính là giúp bọn họ sưu tập các tác phẩm nghệ thuật?

Từ cuộc trò chuyện với nhau của họ được em gái thuật lại, hẳn là có thể đoán và hiểu được, đội sưu hoang kia lấy được một vài món đồ mà cha con bọn họ muốn, thế là con gái của ông Hứa là Hứa Tiêu Tiêu đi đến nhận, nhưng khi đến lại phát hiện toàn bộ đội sưu hoang kia đã tử vong, mà ở hiện trường chỉ phát hiện được một bức tranh nguyên bản không nằm trong kế hoạch sưu tập của họ, nhưng cô ta vẫn mang trở về.

Cũng chính bởi vì cô ta nhìn thấy bức tranh này, cho nên mới xảy ra vấn đề lớn như vậy.

Cứ như vậy là trôi chảy rồi.

Chính như ông Hứa này nói, chủ thành phòng thủ cực nghiêm, rất khó có nguồn ô nhiễm đặc biệt nào có thể từ bên ngoài tiến vào chủ thành, hơn nữa con gái của ông ta cũng không có cơ hội để tiếp xúc với những nguồn ô nhiễm đặc biệt này, như vậy, sao cô ta có thể bị ô nhiễm chứ?

Nguyên nhân rất đơn giản, đương nhiên là do cô ta tiếp xúc lúc ra khỏi thành phố rồi...

Lúc Lục Tân đang chậm rãi suy nghĩ, cửa phòng khách được mở ra.

Ông Hứa chống gậy ba-ton xuất hiện ngay cửa, trông ông ta có hơi căng thẳng, nhưng lại che giấu rất kỹ, ông ta mỉm cười nhẹ gật đầu với Lục Tân rồi nói: "Lần này may mà có cậu đơn binh, con gái đã khôi phục, chỉ là bây giờ thân thể của nó vẫn còn rất yếu, vì để con bé được chăm sóc tốt hơn, tôi chuẩn bị sẽ đưa nó về chủ thành tịnh dưỡng trong tối hôm nay... Còn thù lao lần này, tôi nhất định..."

Lục Tân nhìn thoáng qua, cách cánh cửa mở ra, có thể nhìn thấy Hứa Tiêu Tiêu đang tựa lên ghế sofa.

Bây giờ cô ta mới được chữa khỏi, hẳn là lúc tinh thần đang ở trạng thái mỏi mệt cực độ, nhưng vẫn luôn căng thẳng nhìn ra bên ngoài.

Ánh mắt của cô ta cho người ta một loại cảm giác sợ hãi mơ hồ nhưng lại vô cùng tham lại.

Khẽ lắc đầu, Lục Tân nói: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc để nhận thù lao."

Ông Hứa nao nao, chần chừ nói: "Ý của cậu đơn binh là..."

"Chuyện của các người vẫn còn chưa thật sự giải quyết xong đâu!"

Lục Tân nói: "Nguồn ô nhiễm vẫn chưa được xử lý, bây giờ sao tôi có thể lấy tiền."

"Chuyện này..."

Vẻ mặt của ông Hứa nhìn Lục Tân có hơi thành khẩn, hơi có chút ngoài ý muốn, dừng một chút, mới nhẹ giọng cười nói: "Ha ha, đa tạ ý tốt của cậu đơn binh, có điều tôi nghĩ không cần phải phiền cậu như thế, vừa rồi tôi đã cẩn thận hỏi con gái, con bé chưa tiếp xúc qua thứ gì kỳ quái, chỉ là bởi vì trước đó bản thân nó áp lực quá lớn, cho nên trải qua có một thời gian phản nghịch như vậy thôi..."

"Cậu đơn binh yên tâm, chuyện này đến đây là dừng, cho dù có vấn đề gì thì tôi cũng chẳng oán trách cậu đâu."

Ông ta nói rồi có hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói: "Lúc cậu đơn binh báo cáo có thể viết như thế, không sao đâu!"

Nghe lời ông ta nói, quản lý Lưu mập mạp ở bên cạnh cũng cảm thấy có chút kì quái.

Ông ta vội vàng cười, đi đến nói chen vào: "Nếu ông Hứa đã nói như vậy, vậy ủy thác đến đây là có thể kết thúc rồi..."

Nói rồi lại chuyển hướng Lục Tân: "Thù lao lần này..."

Nghe bọn họ nói, Lục Tân hơi nhíu mày.

Em gái ở bên cạnh lặng yên không tiếng động xuất hiện ở sau lưng ông Hứa, cô treo ngược tại trên khung cửa, lung la lung lay hướng về Lục Tân cười nói: "Anh ơi anh ơi, vừa rồi bọn họ thương lượng, muốn lén mang bức tranh kia bị cô ta giấu đi về làm nghiên cứu đấy..."

"Cô ta nói bức tranh kia rất có giá trị, nhất định không thể để người khác biết..."

Mày Lục Tân hơi nhíu lại.

Anh chậm rãi lắc đầu, đón gương mặt tươi cười của ông Hứa và quản lý Lưu: "Chuyện này không thể được."

"Công việc nhất định là phải ứng phó cẩn thận."

Sau đó anh ngẩng đầu lên, ánh đèn cao cao xung quanh biệt thự soi rọi trên gương mặt anh, khiến cho ánh sáng trên gương mặt anh nông sâu không đồng nhất, anh đưa mắt lẳng lặng nhìn lại trong bóng tối, vẻ mặt có hơi nghiêm túc dị thường, nói: "Nếu tôi đã nhận ủy thác của các người, nhận tiền của các người, đương nhiên phải thay các người giải quyết sạch sẽ hoàn toàn bất luận từ người bị ô nhiễm hay là nguồn ô nhiễm."

"Trên hợp trước đó đã viết rất rõ ràng, chữa khỏi hoàn toàn mới nhận được mười vạn thù lao này, không phải sao?"

Bầu không khí trở nên có chút vi diệu.

Sắc mặt của ông Hứa với quản lý Lưu mập mạp có chút ngạc nhiên, cảm thấy đọc hiểu hợp đồng này có cái gì không đúng.

Mà Lục Tân thì lẳng lặng nhìn bọn họ.

Anh hơi không rõ ràng cho lắm, biết rõ là những thứ này nguy hiểm nhưng vẫn còn muốn nói láo, vụng trộm che giấu...

Cha con nhà họ Hứa này bị điên rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận