Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1284: Sai lầm của thành Hỏa Chủng (2)

“Vù vù vù…”

Trong lúc mọi người đang băn khoăn, bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng âm thanh xe hơi chạy đến.

Mọi người đồng thời cảnh giác, quay đầu nhìn về phía đó, đã thấy một chiếc xe kéo đang chạy đua với một chiếc xe chở hàng, đang nhanh chóng chen về phía sân thể dục. Tốc độ hai xe cực kỳ điên cuồng, không ngừng đụng phải những chiếc xe ở hai bên, phía sau còn có người đuổi theo sát nút.

Trong buồng lái, có một bóng dáng mập mạp đang thò đầu ra, ngoắc ngoắc về phía bọn họ, phấn khích kêu lên: “Anh, anh, em tới rồi, em tới tham dự tụ họp đây…”

Mọi người rối rít lùi về sau để nhường được, nhìn anh ta đâm thẳng vào trong cửa hàng, phấn khích đẩy cánh cửa xe ra bước xuống.

Rõ ràng là trên mặt anh ta ngập tràn khói đen, cũng không biết vừa rồi anh ta đã làm gì, nhưng trên mặt lại cực kì vui vẻ.

Nhưng anh ta vừa bước xuống xe đã nhìn thấy những phế tích và dấu vết chiến đấu xung quanh, cả gương mặt thả lỏng của mọi người, biểu cảm dần thay đổi.

Anh ta sốt ruột nói: “Chẳng lẽ buổi tụ họp đã kết thúc?”

“Vừa nãy em còn cực khổ chuẩn bị pháo bông cho mọi người, sao mọi người không đợi tôi?”

“Chẳng phải bây giờ vẫn chưa phải thời điểm bắt đầu tụ họp sao?”

Trong lúc nhất thời mọi người không kịp để ý đến anh ta, tất cả đều khẩn trương nhìn về phía sau lưng tên mập mạp này.

Sau lưng anh ta là một chiếc xe quân sự khổng lồ, còn có một đội chấp pháp được trang bị võ trang đầy đủ, khí thế hung dữ đang đuổi đến.

Cũng không biết là bọn họ từ đâu tới. Vừa rồi thành Hỏa Chủng chỉ đơn giản là bị các loại ô nhiễm tinh thần bình thường, chỉ cần tẩy rửa vài lần là đã có thể trở lại như ban đầu. Nhưng nhìn bọn họ áo quần chỉnh tề, nhân viên đầy đủ chuyên chở các loại vũ khí hạng nặng, mang theo những võ trang chuyên nghiệp, và sát khí không thể nào giấu được.

Bầu không khí vừa mới hạ xuống, lập tức lại căng thẳng như cũ.

"Cót két…"

Những chiếc xe quân sự kia vừa đuổi gần tới nơi, chiếc xe đi đầu bỗng nhiên dừng lại, đoàn võ trang phía sau cũng lập tức đứng im tại chỗ.

Cửa xe mở ra, một người mặc bộ quần áo màu xám tro đi xuống từ trên xe.

Nhìn bộ quần áo trên người ông ta, vốn dĩ là một bộ đồ trắng tinh, lúc này đã bị khỏi lửa hun đen, trông có chút bẩn thỉu, giống như người nhặt đồ phế thải. Chẳng qua là lúc nhìn thấy mặt của ông ta, Lục Tân bỗng trầm ngâm.

Người này lúc trước anh đã từng gặp, nhà thiết kế Địa Ngục.

Ngọn nguồn của Địa Ngục, là Nhị Hào. Người luôn xúi giục Địa Ngục, là Tàng Trượng Nhân. Nhưng người thiết kế ra Địa Ngục, là người trước mắt này.

"Rào rào, rào rào."

Nhìn hàng người cùng với những vũ khí hạng nặng đang xếp hàng chỉ về phía mình, dưới ánh đèn sáng như tuyết, mọi người cũng trở nên khẩn trương hơn.

Có người hơi lùi bước về phía sau, có người đã bắt đầu tìm đường chạy, có người đã làm xong động tác chuẩn bị.

Trong không khí đè nén, Hạ Trùng vừa mới gọi người của mình tới đưa những con quái vật tinh thần về Vực Sâu, bỗng nhiên thở dài một hơi. Một người trong đám người trước mắt bỗng nhảy vọt ra, trên lưng còn đeo một ống tên lửa, đầu không cao, nhưng khí thế vô cùng lớn, chắn trước mắt tất cả mọi người.

"Tôi là điều tra viên trung cấp của viện nghiên cứu Trăng Máu, Hạ Trùng."

Gương mặt cô không có cảm giác gì, đối diện với từng hàng hỏa lực nặng như vậy, cô vẫn lớn tiếng nói: "Hỏa Chủng đã tạo ra uy hiếp với toàn bộ thế giới loài người, tội trạng đã được điều tra rõ, gửi cho viện nghiên cứu. Các người muốn cuốn theo những người dân thường, định chế tạo Địa Ngục đau khổ, cũng đã bị ngăn cản rồi."

"Đã đến lúc này rồi, các người còn muốn ngoan cố kháng cự sao?"

"Pằng!"

"Pằng!"

"Pằng!"

Đối diện với ánh mắt đại nghĩa của cô, nhà thiết kế Địa Ngục bình tĩnh đi về phía trước, không nhanh cũng không chậm.

Hạ Trùng hơi khẩn trương, theo bản năng sờ tay đến sau lưng, muốn cầm khẩu đại bác không có đạn ở bên trong lên.

Lục Tân thấy vậy, khẽ cau mày, đã làm xong động tác chuẩn bị.

Sau đó, dưới con mắt khẩn trương của bọn họ, nhà thiết kế Địa Ngục kia từ từ đi tới, khoảng cách khoảng ba bốn mét.

Sau đó hắn ta bỗng nhiên buông lỏng hai đầu gối, quỳ xuống, hai tay giơ lên thật cao đặt ở sau ót của mình, lớn tiếng nói: "Tôi tới là để đầu hàng."

"Nhưng không phải là đến đầu hàng những vũ khí này."

Vừa nói ánh mắt của hắn ta thẳng tắp nhìn về phía Lục Tân, biểu cảm khuất phục sâu đậm: "Là đến đầu hàng anh."

Vô số những ánh mắt xung quanh nhất thời nhìn về phía Lục Tân.

Ngay đến cả Lục Tân cũng hơi ngẩn người ra, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú vào nhiều người như vậy, anh vẫn giữ vững được hình tượng của mình, không lộ ra biểu cảm kinh ngạc và hoảng sợ, từ từ đi tới bên cạnh người Hạ Trùng, nhìn người đang quỳ ở dưới đất đó, hỏi lại: "Có ý gì?"

"Cho dù là nhận thua, cũng phải nhận thua với người mạnh nhất, không phải sao?"

Nhà thiết kế Địa Ngục ngược lại lại tỏ ra vô cùng thản nhiên, ôm chặt ót của mình, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, mặc dù biểu cảm như đưa đám nhưng không sa sút quá mức, vừa lắc đầu vừa nói: “Tôi đã từng thấy những người thông minh, cũng đã từng gặp những người điên cuồng, cũng đã gặp rất nhiều người mạnh mẽ như vậy. Nhưng gặp phải người vừa thông minh vừa điên cuồng lại mạnh mẽ như anh, là lần đầu tiên thấy.”

“Thua ở trong tay cậu, tôi không có nửa câu oán hận.”

“Nhưng mà…”

Hắn ta hơi dừng lại một chút, trên mặt dần xuất hiện vẻ hơi mất khống chế, kích động nói: ”Tôi thật sự rất muốn biết…”

“Tại sao mỗi một bước của chúng tôi anh cũng có thể khắc chế một cách gắt gao như vậy?”

“Điều này…”

Nhìn thấy gương mặt ngập tràn thành ý của nhà thiết kế Địa Ngục, trong lòng Lục Tân cũng có chút hơi luống cuống.

Lúc bị người khác nhìn nghiêm túc như vậy, anh thật sự rất khó để trả lời vấn đề, không để ý một chút dễ dàng trả lời sai.

Xung quanh cũng cực kỳ im lặng, tất cả mọi người đều trông chờ câu trả lời của anh.

Mà sau khi Lục Tân suy nghĩ rất lâu, cũng thành thật trả lời:

“Ngày đầu tiên khi tôi tiến vào thành Hỏa Chủng, các người đã phạm phải sai lầm rất lớn…”

Gương mặt nhà thiết kế Địa Ngục trở nên khó hiểu mà mờ mịt: “Sai lầm gì?”

Lục Tân chỉ chăm chú nhìn hắn ta, gương mặt càng ngày càng nghiêm túc, không trả lời, chỉ im lặng lắc đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận