Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1616: Đứa trẻ của trại trẻ mồ côi (2)

Bài đồng dao dường như tự có một sức sống của riêng nó.

Từng chút một, nó xâm nhập vào trong bộ não của Lục Tân và lan tỏa ở trên sức mạnh tinh thần của anh.

Cứ như thể anh đang ở trong một căn phòng trống, chỉ có những âm thanh từ bài đồng dao cứ như thế này phát đến từ mọi hướng.

Sau đó, âm lượng trở nên to hơn và gần hơn, cho đến khi nó ngập tràn và hoàn toàn nuốt chửng toàn bộ cơ thể anh.

Khi tiếng hát vang lên, cơ thể của Lục Tân nhanh chóng bị vướng vào những sợi dây leo.

Những sợi dây leo này dường như đến từ sự liên kết giữa những hạt mầm non và những hạt màu đen trong cơ thể anh.

Khi anh muốn giãy giụa thoát ra, nó lại giống như đang muốn đâm thủng những vết thương đang ứa máu của bản thân.

Anh càng vùng vẫy, sự bám dính lại càng mạnh, cho đến khi anh trầm mình hoàn toàn vào chúng, rơi xuống vực thẳm.

“Anh ơi…”

Cũng đúng vào khoảnh khắc khi Lục Tân bị bao quanh bởi vô số hạt, tiếng kêu sợ hãi của em gái anh cũng vang lên.

Lúc này cô bé đã kéo những đứa trẻ kia ra khỏi khu vực cấm, từng đứa một ngã ngửa ra sau, vừa hoang mang vừa khiếp sợ, bởi vì trong nháy mắt khi những sinh vật trong khu vực cấm bị tiêu diệt, sức mạnh ban đầu dâng trào, cho nên đối với họ mà nói sự lây nhiễm cũng không còn nữa.

Bọn chúng không còn ham muốn tiếp tục xâm nhập vào trong khu vực cấm, và chúng cũng quên mất bản thân đang ở đâu.

Em gái hoàn toàn phớt lờ chúng, cô bé kinh hoàng chạy đến chỗ Lục Tân, dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy anh trai một cách tuyệt vọng.

Chẳng qua là, cho dù là thân thể hay là sức mạnh và thứ bậc của cô bé khi đem ra so sánh với sức mạnh của Ban đầu, quả thực vô cùng tầm thường, không những không thể nào lôi Lục Tân lúc này đang trầm mình trong những hạt mầm chồi ra ngoài, ngược lại còn bị tinh thần phóng xạ nằm trên những đám dây leo kia trêu đùa.

Điều này khiến cho sức mạnh tinh thần của cô bé cũng mơ hồ giống băng tuyết nhích gần tới ngọn lửa cháy hừng hực vậy, đang nhanh chóng tan rã.

“Soạt…”

Ngược lại cũng đúng vào lúc này, Tiểu Thập Cửu vừa mới tiêu diệt hết đám nguồn ô nhiễm xung quanh đã vọt tới.

Thân hình linh hoạt của cô ấy quỷ dị vọt tới bên cạnh Lục Tân hai chân nhỏ giẫm thật sâu vào trong lòng đất, dùng sức lôi kéo Lục Tân.

Một trái một phải, hai đứa nhỏ đều liều mạng lôi kéo anh.

Ngược lại quả thực khiến cho quá trình Lục Tân bị những dây leo kia kéo vào vực sâu chậm đi một chút.

“Hai người lui ra sau đi…”

Lục Tân vào giờ khắc này, không thể làm được gì khác.

Anh cảm nhận được bản thân mình từ lúc được Thanh Cảng chiêu mộ vào bộ phận thông quan đặc biệt cho tới giờ, đã học được rất nhiều thứ, cũng đã nắm giữ rất nhiều năng lực, thế nhưng vào giờ phút này, anh thực sự cảm thấy bất lực.

Vào thời khắc những hạt mầm dây leo này bao vây lấy mình, những hạt màu đen của mình cũng đã bị bọn chúng dẫn phát ra chấn động.

Giống như cục nam châm có lực từ mạnh nhất, đã bám vào thật chặt, khó mà tránh thoát.

Hay cũng có thể nói, dùng từ bám vào thôi cũng không đủ để hình dung.

Bọn chúng vốn dĩ chính là một thể.

Tình hình lúc này, cũng giống như lúc mà mẹ đưa anh đi xem Ban đầu vậy.

Nguy hiểm như thế, khẩn cấp như thế.

Chẳng qua là lúc đó là dưới tình huống mẹ đã có chuẩn bị, kéo lấy anh, rời xa khỏi Ban đầu.

Thế nhưng hôm nay, bản thân anh cách gần hơn.

Mà sức mạnh của em gái và Tiểu Thập Cửu lại rõ ràng cách quá xa so với mẹ.

Cho nên lúc này anh cũng chỉ có thể dùng hết sức mạnh hét lớn một tiếng, để cho em gái và Tiểu Thập Cửu cách ra xa một chút.

"Một kẻ ngu xuẩn, không có nơi nào để đi. Một tâm hồn hoang tưởng, mãi mãi không thể lành lặn."

"Bị giam trong lồng, mắt đỏ lưỡi đỏ. Ngủ ở bên trong mộ phần, luôn có những vì sao."

Tiếng ca bất tận gần như chiếm lấy toàn bộ não của anh, khiến anh thậm chí không còn cảm nhận được sự tồn tại của em gái mình và Tiểu Thập Cửu, vì vậy anh không biết họ có ngoan ngoãn rời đi hay không, nhưng anh vẫn cố gắng chống cự.

Ở cấp độ tinh thần chấn động này, bị nghiền nát bởi sức mạnh tinh thần gần như khiến người ta tê liệt, anh tuyệt vọng duy trì sự tỉnh táo và nhớ lại bản thân mình thực sự là ai.

Làm sao anh có thể chết đi đây?

Mẹ còn chưa về, cái nhà này còn chưa trọn vẹn…

Làm sao anh có thể chết đi đây?

Chuyện bên phía viện trường già vẫn chưa được giải quyết, bên cạnh đó anh vẫn chưa có được vận mệnh thực sự của mình ...

Làm sao anh có thể chết đi đây?

Một người bình thường như mình đây, lại được một cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này nhớ nhung…

Bọn họ đều cho là bản thân mình không hiểu, thế nhưng bản thân mình thực sự hiểu rất rõ!

Trước đây bản thân anh không dám đến quá gần với Oa Oa, chẳng qua chỉ là cảm thấy mình không có tự tin, không nên nhớ thương một cô gái xinh đẹp như vậy…

Trên thế giới này có ai có thể xứng đáng với cô chứ?

Bao gồm cả mình!

Trong lúc liều mạng giãy giụa ở nơi này, Lục Tân cảm thấy bản thân mình giống như đã trầm thật sâu vào trong cơn ác.

Tất cả những thứ xung quanh, cũng trở nên huyên náo bất an, khiến cho người ta đinh tai nhức óc.

Rồi đột nhiên, tất cả cũng trở nên an tĩnh dị thường, giống như đang ở nơi đáy biển trống rỗng, không có một thứ gì xung quanh…

Trước mặt Lục Tân bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt thật to.

Cặp mắt kia, so với thân thể của anh còn lớn hơn, hay cũng có thể nói, một tế bào trong đôi mắt kia thôi cũng lớn hơn so với anh…

Nó vĩnh viễn lạnh lùng, yên tĩnh.

Giống như là tinh không vậy, khổng lồ, nhưng lại trống trải, tịch mịch, thậm chí còn không giống như là có hoạt động gì.

Đứng trước đôi mắt này, bất cứ một ai cũng chỉ có thể khuất phục, buông tha hết thảy những xung động muốn phân bua một câu trái phải với nó…

Dẫu sao, không có bất kỳ kẻ nào muốn nói chuyện phải trái đúng sai với đôi mắt, đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận