Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 452: Đầu và thân ghét bỏ nhau (1)

Lúc này, Lục Tân chỉ hận không thể chui xuống cái hố đất bên cạnh.

Quá xấu hổ rồi.

Anh như đã gặp phải đại địch, thậm chí còn cầm khẩu súng đã được nạp đạn đặc chủng, chỉ chờ đối phương lộ ra bộ mặt dữ tợn kia, nhưng anh không ngờ rằng đối phương lại không làm thế, cô ta thật sự chỉ cởi quần áo ra, bước vào bên trong lều đợi mình.

Nếu trên người cô ta có quái vật tinh thần thì sau khi cởi bỏ quần áo, dù thế nào đi nữa cũng sẽ lộ ra một vài dấu vết.

Nhưng Lục Tân nhìn rất kỹ, trên người cô ta không có.

Hơn nữa, dù là mẹ, hay em gái, hay thậm chí là cha, hoặc ngay cả con chó nhỏ không có da, có lẽ họ đều nên có những phán đoán riêng về ô nhiễm.

Ở một mức độ nào đó mà nói, những gì cô ta đang phải đối mặt, có thể nói là tiêu chuẩn kiểm tra nghiêm ngặt nhất trên thế giới ...

Nhưng nhìn từ phản ứng của họ, họ cũng không phát hiện gì cả.

Vậy nên, tình hình này xem ra giống như Lục Tân đã kiếm được một món tài nguyên ngon, lại bị cả gia đình vây quanh xem.

Đây là lần đầu tiên Lục Tân gặp phải tình huống không biết giải thích như thế nào.

Khẽ thở dài, anh kéo qua một chiếc ghế và ngồi xuống, dùng hai tay xoa xoa khuôn mặt của mình một cách yếu ớt.

"Còn chờ gì nữa, mau vào đi..."

Trong lều, lại một lần nữa vang lên tiếng mèo.

"Cho nên, cô gọi tôi đến, thực sự chỉ là để..."

Lục Tân dừng một chút mới chậm rãi hỏi: "Làm cái kia?"

"Anh có thể nhanh lên một chút được không?"

Đầu xe hiển nhiên lại có chút không kiên nhẫn: "Tuổi tác còn trẻ mà lề mề chậm chạp quá.”

"Cô có thể bình thường một chút được không?"

Lục Tân thở dài một hơi, có chút khó chịu nói với cô ta.

Đầu xe lén cười khúc khích, trong mắt có tia lửa phản chiếu: "Nam nữ ở cùng nhau, còn chuyện gì bình thường hơn chuyện này?"

Lục Tân không trả lời, anh dùng ngón chân thăm dò trên mặt đất, chạm vào quần áo của cô ta, dùng lực hất về phía cô ta.

"Gì đây? Anh là ngây thơ thật, hay là giả ngay thẳng để khiêu khích tôi đây?”

Đầu xe không thèm động đến quần áo rơi trước mặt mình, động tác uyển chuyển hơn, lạnh lùng cười nói: "Lão nương đây để mắt đến anh, đã là phúc lớn của anh rồi, chứ nếu là bình thường, nhóc con mặt non xèo chỉ được cái đẹp chứ không dùng được như anh, chưa chắc lọt vào mắt của tôi được đâu…À không đúng.”

Cô ta đột nhiên có chút cảnh giác, nghi ngờ nhìn Lục Tân: "Anh có thật là không dùng được không đấy?”

"Cô…"

Lục Tân có chút thẹn đến giận: "Công kích cá nhân không hay lắm đâu?"

"Ha ha......"

Đầu xe cười nhạo một tiếng, thanh âm đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, nói: "Có dùng được hay không, anh tự chứng minh bản thân chẳng phải được rồi sao?"

"Cậu trai nhỏ, đừng xấu hổ, mấy tên ở bên ngoài, có tên nào tôi chưa chơi qua đâu nào?"

Lục Tân lắc đầu, kiên quyết nói: "Tôi sẽ không làm chuyện này."

Ánh mắt của đầu xe, đã trở nên lạnh ngắt, đột nhiên nói: "Ở đây bớt có tỏ vẻ, trong đoàn xe này, tôi chính là thủ lĩnh, lời tôi nói anh cũng mặc kệ, bây giờ cho anh cơ hội anh cũng không làm, có tin tôi chỉ cần nói một tiếng là mấy khẩu súng chĩa vào người anh không?”

Lục Tân chậm rãi lắc đầu: "Cho dù như vậy, tôi cũng sẽ không chạm vào cô đâu.”

Cả người đầu xe run lên vì tức giận, đột nhiên nói: "Sao thế, anh xuất thân nơi kín cổng cao tường nên chê tôi bẩn à?”

"Anh sợ rằng lão nương nhân lúc anh ngủ lợi dụng anh sao?"

Lục Tân có chút xấu hổ, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Cô cũng đã nói ra hết rồi, tôi còn nói gì nữa?”

"Anh……"

Lửa gần như bùng lên từ ánh mắt của đầu xe.

Cô ta đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, thò tay xuống dưới gối lấy ra một khẩu súng.

Chốt bảo hiểm được gạt xuống ngay lập tức, sau đó chĩa súng về phía Lục Tân.

Nhưng vừa nhìn lên, cô ta đã thấy ngay khi chĩa súng về phía Lục Tân, tay của Lục Tân cũng đã vừa rút ra khỏi túi.

Họng súng đen ngòm, cũng chĩa thẳng về phía mình y hệt vậy.

Khuôn mặt anh lãnh đạm, trông giống như một người đã quen cầm súng.

So ra có chút thanh tú, hoàn toàn khác với vẻ ngoài ôn hòa, tạo thành một khí chất có phần khác lạ.

Đầu xe bị ánh mắt của anh nhìn thẳng, lỗ chân lông trên da cũng hơi nở ra, căng thẳng khác thường.

"Anh thật sự không thèm khát tôi dù một chút sao?"

Cô ta ngẩn người một hồi, đột nhiên lạnh lùng cất tiếng, ưỡn ngực thẳng lưng, chủ động tiếp cận họng súng của Lục Tân.

"Không thèm, thậm chí có chút phản cảm."

Lục Tân không thu lại súng trong tay, bày tỏ thái độ kiên định.

Vẻ mặt anh cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc, lãnh đạm, thậm chí có chút lạnh lùng, nhìn vào mắt cô ta: "Tuy rằng tôi không có kinh nghiệm gì với loại chuyện này, nhưng tôi nghĩ dù cho có làm gì thì cũng phải tôn trọng sự tình nguyện của hai bên mới đúng, đừng tưởng cô là phụ nữ thì muốn gì được đó, thủ hạ của cô đều bị cô làm cho khiếp sợ, tuy rằng tôi không có quyền quản chuyện này, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cô... "

"Trân trọng cơ thể đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận