Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 881: Tiếng ca ở dưới đáy biển sâu (1)

“Đơn binh tiên sinh, phòng chờ của anh ở đây, và tôi ở phòng sát ngay bên cạnh anh.”

Sau khi đáp xuống boong của con tàu chính ở thành phố Thanh Cảng, Lục Tân do sĩ quan thứ nhất dẫn đầu, đi đến một cabin ở gần phòng chỉ huy, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, cũng không có gì khác lắm so với phòng ở khách sạn. Hàn Băng dẫn theo Lục Tân đi vào phòng và giải thích: "Bởi vì nhiệm vụ của đơn binh tiên sinh là phụ trách an ninh của thí nghiệm, cho nên anh cần đến trước một ngày để bản thân làm quen với môi trường, phương tiện cho việc thuận tiện trong khi thời gian công tác xảy ra."

"Oa Oa và bốn người hỗ trợ nữa sẽ đến đây vào sáng sớm ngày mai, và sau đó tiến hành thí nghiệm vào lúc bảy giờ tối mai ... "

"Giáo sư Bạch vẫn đang chuẩn bị cho cuộc thử nghiệm, sau đó ông ấy có thể gặp đơn binh tiên sinh để thảo luận về những vấn đề cụ thể hơn sau."

Lục Tân đồng ý từng người một, và anh tò mò hỏi, "Tại sao Oa Oa lại không đi cùng chúng tôi vậy?"

Hàn Băng liếc nhìn anh một cái rồi cười nói: "Có thể là bởi vì Oa Oa nhìn thấy đơn binh tiên sinh thì sẽ dễ mất tập trung và không thể chăm chỉ học tập được?"

“Này....”

Lục Tân cảm thấy hơi có chút xấu hổ, bản thân anh vậy mà lại bị Hàn Băng trêu chọc một trận?

Sau khi ở trong cabin một thời gian, các nhân viên đã sớm gửi quần áo bảo hộ mới đến cho anh.

Lúc này Lục Tân cũng đã nhìn ra, trong căn cứ phòng thí nghiệm này chỉ có một bộ phận nhỏ nhân viên là nam giới, bọn họ đã mặc vào người bộ quần áo bảo hộ dày cộp, có tác dụng bảo vệ mạnh nhất, nhưng đồng thời cũng là bộ quần áo bảo hộ nặng nhất.

Mặc dù các nhân viên nữ rõ ràng là được thoải mái hơn, nhưng một số thiết bị bảo hộ bắt buộc cần thiết cũng đều phải mặc.

Ô nhiễm ở Hải Thượng quốc chủ yếu là nam giới trong độ tuổi từ mười tám đến năm mươi lăm, độ tuổi lao động chính.

Nhưng nó không phải là tuyệt đối, theo số liệu điều tra được của Hải Thượng quốc, thỉnh thoảng một số người nằm ngoài phạm vi này được tuyển dụng.

Tuy nhiên, cơ thể của những người bị ô nhiễm thực sự sẽ được biểu hiện rõ ràng nhất trong khoảng độ tuổi và thời gian này.

Giáo sư Bạch đã phân tích rồi, điều này nên liên quan đến mong muốn dục vọng đơn thuần của một người đàn ông.

Mười tám đến năm mươi lăm tuổi là thời điểm lúc mà dục vọng mạnh nhất.

“Tôi cũng cần phải mặc bộ quần áo bảo hộ này sao?”

Nhìn bộ quần áo bảo hộ nặng nề trông giống như một chiếc áo khoác bông to lớn, Lục Tân thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Nhưng sau đó, anh vẫn thành thật mặc bộ quần áo ấy vào.

Đột nhiên anh có cảm giác như bị nhốt trong một chiếc mũ sắt lớn.

Qua lớp mặt nạ thủy tinh dày cộp, hơi thở lúc hô hấp dường như có chút đè nén.

Tuy nhiên, cũng không thể không mặc bộ quần áo bảo hộ này được, theo thông tin mà Hải Thượng quốc để lại, ở Hải Thượng quốc có rất nhiều người có năng lực, nhưng tất cả đều bị loại ô nhiễm này làm ô nhiễm, bản thân anh đương nhiên không thể sơ ý được, dù sao thì anh cũng đang ở trong độ tuổi từ mười tám đến năm mươi lăm tuổi cơ mà.

... Là một người đàn ông đặc biệt bình thường.

Sau khi ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, anh giả vờ lấy thông tin ra đọc... Lục Tân còn tưởng rằng thông tin không có gì đáng để đọc, nhưng bây giờ mọi người trên boong tàu bên ngoài đều đang rất bận rộn, vì vậy nếu như anh sẽ đi ra ngoài tản bộ vào lúc này, anh vẫn luôn cảm thấy như vậy không phải cho lắm!

Khoảng bảy giờ tối, Lục Tân ăn xong bữa cơm công tác do một nhân viên đưa tới.

Khi mặc quần áo bảo hộ vào thì việc ăn uống cũng rất rắc rối, Lục Tân cũng chú ý rằng chiến hạm này có thời gian biểu rất nghiêm ngặt, chính xác mà nói, từ 8 giờ tối đến 12 giờ đêm tuyệt đối không được phép cởi mũ bảo hộ ra, còn những khoảng thời gian khác, cũng cố gắng không cởi mũ bảo hộ xuống, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể cởi nó ra để hít thở không khí một chút. Nếu như nghe thấy một bài hát lạ, vậy thì cần phải báo cáo nó càng sớm càng tốt.

Sau nửa giờ nữa, một nhân viên đến và mời Lục Tân đi đến trung tâm đối chứng thí nghiệm.

Lục Tân đi theo các nhân viên phòng thí nghiệm đến phòng điều khiển trên tầng hai của boong tàu, nơi anh gặp được Giáo sư Bạch và những người khác, và thấy ông ta đang đứng cùng một số giáo sư, nhà nghiên cứu khác, vân vân.... Tất cả bọn họ đều mặc quần áo bảo hộ nặng và đứng uy nghiêm trong phòng điều khiển, giống như một dãy lon được làm bằng thiếc.

Trên các bức tường xung quanh, các sơ đồ bố trí và thời gian biểu được dán từng cái một.

Bên ngoài tấm kính, mọi người đều có thể nhìn thấy một vầng trăng đỏ rực từ dưới biển đang nhô lên, soi sáng cả một vùng biển đen tối.

“Đơn binh tiên sinh đã biết thông tin về sự cố ô nhiễm trên biển rồi phải không?”

Giáo sư Bạch cũng đội một chiếc mũ bảo hộ có kính nặng và quần áo bảo hộ, trông ông có vẻ hơi nặng nề và buồn cười.

Trên thực tế, trong trung tâm điều khiển này, tất cả mọi người đều được bảo vệ cẩn mật giống như ông ta, trông bọn họ giống như một nhóm đồ hộp tụ họp lại với nhau để họp hành vậy.

“Ừm, tôi đã xem qua rồi, tôi cũng đã đọc qua trọng điểm vài lần.”

Lục Tân đồng ý, bày tỏ rằng anh tuy chỉ là một nhân viên bảo vệ thôi, nhưng thái độ làm việc của anh cũng rất tốt.

“Gần đến giờ rồi.”

Giáo sư Bạch liếc nhìn thời gian rồi quay sang nói với Lục Tân, “Có lẽ cậu xem thông tin nhiều lần cũng sẽ không hiệu quả bằng khi cậu được xem tận mắt một lần thật rõ ràng.”

“Bây giờ là tám giờ rồi sao?”

Lục Tân gật đầu và đi đến gần cửa sổ của phòng chỉ huy.

Anh còn nhớ trong lịch thời gian biểu, từ 8 giờ đến 12 giờ tối tuyệt đối không được cởi mũ bảo hộ xuống.

Điều này cho thấy, bắt đầu từ tám giờ, chắc chắn sẽ xuất hiện một điều gì đó kỳ lạ.

“Giáo sư Bạch, mọi thứ đã sẵn sàng rồi.”

Vào lúc 7 giờ 50 phút, Hàn Băng bước vào, cô ta nhìn lướt qua những chiếc lon đang đứng trong phòng chỉ huy, cố nhịn cười.

Mặc dù phụ nữ bọn họ cũng phải thực hiện một số biện pháp bảo hộ cần thiết, nhưng rõ ràng là dễ dàng hơn đám đàn ông rất nhiều.

“Tốt lắm.”

Giáo sư Bạch nghiêm túc gật đầu rồi nói: “Đây là thực nghiệm lần cuối cùng để so sánh với dữ liệu trước khi làm thí nghiệm, rất quan trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận