Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 234: Ước định của gia đình (2)

“Sau lần du lịch này tâm trạng tốt quá nhỉ, còn kết thêm bạn bè mới.”

Ở thành phố Vệ Tinh số hai, trên bàn cơm, mẹ cười nói: “Sau này có thể đi những chuyến du lịch như thế này thêm mấy lần nữa.”

“Vâng...”

Em gái đang ngồi trên ghế là người đầu tiên giơ tay lên.

Cả cha cũng chỉ hừ một tiếng, nhưng lần này đã nhẹ hơn rất nhiều, càng giống như đang phụ họa ý kiến này hơn.

Lục Tân cũng theo đó gật đầu một cái, anh thích nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của người nhà.

“Nhưng mà, có những chuyện không tốt cũng nên phê bình!”

Giọng nói của mẹ đột nhiên thay đổi, nhìn về phía cha, nói: “Tính tình của ông gắt gỏng như vậy làm không khí gia đình rất căng thẳng.”

Đôi mắt của cha đảo một vòng, hơi hơi ửng hồng nhìn mẹ.

Nhưng mẹ lại nhìn thẳng vào mắt cha, nghiêm khắc nói: “Người một nhà nên tin tưởng lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Nếu như ông lúc nào cũng làm như vậy sẽ chỉ làm chúng ta không nữa tin tưởng lẫn nhau, cái nhà này cũng giải tán. Cho nên, tôi hết sức trịnh trọng cảnh cáo ông, nếu như ông còn không bỏ thói quen như vậy thì sao này cả nhà cùng ra ngoài chơi ông cũng đừng hòng đi theo…”

“Bà…”

Cha hơi hơi cắn răng, nghiêng người về phía trước.

Căn phòng đung đưa nhè nhẹ, tơ máu trong ánh mắt của ông thay đổi làm cho người ra cảm giác được một loại áp lực rất lớn.

Nhưng mẹ cũng không có dao động, chỉ là lạnh lùng nhìn ông.

Đối diện với ánh mắt của mẹ, thế mà cha lại trầm ngâm ngoài dự tính.

Cuối cùng, ông chỉ là cắn răng cố gắng nở ra một nụ cười gượng gạo, không nói thêm gì nữa.

Nhìn thái độ này giống như đã chấp nhận vậy…

... Lục Tân đột nhiên cảm giác được, có lẽ bọn họ đang nói những lời này cho chính mình nghe.

Cha không dễ nói chuyện như vậy, cũng sẽ không vì ánh mắt của mẹ mà bỗng nén cơn giận của mình xuống.

Như vậy, chỉ có thể là trong thời gian một ngày trước khi mình trở về thành phố Vệ tinh số hai, bọn họ đã đạt được nhận thức chung.

“Tốt, ông nói đấy...”

Cũng đúng lúc này, mẹ nhìn về phía Lục Tân, dịu dàng nói: “Mẹ biết rất tò mò, trong lòng cũng có nhiều nghi ngờ. Có những lúc con sẽ muốn tìm hiểu rõ những việc này. Thật ra mẹ cũng không ngăn cản con, thật đấy. Giống như lúc đi thị trấn Vui Vẻ đã nói với con, ngược lại mẹ rất ủng hộ con tìm hiểu rõ những chuyện đó. Dù sao con cũng không thể cứ mơ mơ hồ hồ mà lớn lên được…”

Lục Tân hơi hơi im lặng, ngẩng đầu lên.

Sau đó anh nhìn thấy cả cha và em gái cũng đều đang nhìn mình.

Trong ánh mắt của cha tràn đầy tơ máu. Ông lạnh lùng nhìn mình, hình như là căm thù, hoặc đúng hơn là… sợ hãi?

Còn em gái thì mở to hai mắt nhìn, có thể nhìn ra được trong mắt chỉ có sự lo lắng.

Trong tòa nhà lớn ở trung tâm thành phố, Trần Tinh đã mở ra túi tài liệu ra, từ từ mở tài liệu ra xem.

Ở bên cạnh bàn hội nghị, ba người khác cũng hơi căng thẳng, đồng thời đứng thẳng người lên, nghiên về phía trước.

Bọn họ cũng không biết rốt cuộc bọn họ sẽ nhìn thấy bí mật như thế nào. Nhưng bọn họ biết tầm quan trọng của chuyện này đối với cả liên minh như thế nào.

Nhất là bộ trưởng Thẩm, ông biết tính nghiêm trọng khi nhìn trộm bí mật của người đó việc nhìn trộm bí mật của người đó, mặc dù nói rằng lần trước là bởi vì sau khi người đó đã tuyên bố là không cho phép nhìn trộm mà vẫn phái người bí mật đi tìm hiểu, còn gây ra hậu quả. Nhưng lần này, dù sao cũng không có tuyên bố trước như thế…”

Nhưng loại cảm giác lo lắng trong lòng vẫn luôn bứt rứt mãi không ngừng, trái tim của ông dường như co lại theo từng động tác của Trần Tinh.

Sau đó, dưới ánh mắt mong chờ của bọn họ, Trần Tinh hơi ngẩn ra.

Trái tim của tất cả mọi người đều theo đó mà hơi ngừng lại một lúc.

Trong ánh mắt căng thẳng của mọi người, vẻ mặt của Trần Tinh bỗng nhiên trở nên bất đắc dĩ, không biết phải làm thế nào.

Sau đó, cô lật ngược túi tài liệu lại, nhẹ nhàng đổ một đống giấy vụn...

Đó là những mảnh giấy vụn đã bị vụn đến mức không thể vụn hơn, hoàn toàn không có khả năng khôi phục như cũ được nữa.

“Được rồi, con hứa với mẹ!”

Bên trong lầu trọ, Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu, mở một nụ cười với mẹ.

Không khí trên bàn ăn lập tức thả lỏng hơn không ít.

Cha tiếp tục uống rượu, mà em gái thì là vừa ăn cơm, vừa xem ti vi.

Trên mặt mẹ hiện lên vẻ tươi cười, nói: “Nếu đã như vậy thì nên đưa cho con món quà này nữa…”

Bà lấy ra một túi tài liệu ở bên cạnh bàn ăn, phía trên túi có in chữ “003”, cười đưa cho Lục Tân nhìn một lát, nói: “Đây chính là món quà mà sau khi chúng ta bàn bạc xong quyết định đưa cho con, bên trong chính là chuyện mà con muốn biết…”

Bà vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, ở trước mặt của Lục Tân đạt nó vào ngăn kéo tủ ti vi rồi khóa lại.

Sau đó bà bỏ chìa khoá vào trong tay của Lục Tân, nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Thế nhưng con phải nhớ, nhất định phải ở sau khi con đạt đến giai đoạn thứ hai mới được mở ra xem…”

Dưới ánh nhìn chăm chú riêng của từng người trong nhà, Lục Tân siết chặt chìa khoá.

Sau đó, anh nghiêm túc khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận