Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 226: Dù sao cũng là gia đình

Lần này cha không muốn quay về!

Tim Lục Tân bỗng nhiên thắt lại.

Anh có thể cảm nhận được sự không muốn và lòng tham vô đáy trong lòng của cha mình, anh cũng có thể cảm thấy trái tim và bộ não của mình đang phải chịu một áp lực cực lớn khó tả, khiến anh có cảm giác giống như bị “bóng đè”, xuất hiện khi phải chịu sức ép nào đó quá lớn, ý thức của anh trở nên cực kỳ tỉnh táo, nhưng cơ thể anh không hề nghe theo kiểm soát của mình, sự hoảng sợ bao trùm toàn bộ cơ thể anh.

Lúc này, điều đáng sợ nhất không phải là không thể di chuyển.

Mà là cảm giác rằng ý thức đang chìm xuống.

Loại cảm giác như chìm vào hố sâu không đáy, không biết có chìm thật không, có còn tỉnh lại được không ...

Vì vậy anh chỉ có thể cố gắng ngăn bản thân mình lại, dùng sức nắm chặt tay phải.

Lúc này, cha chộp lấy tay phải về phía Tần Nhiên, Lục Tân biết sau khi ông tóm lấy Tần Nhiên, sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên lúc này càng không thể lùi bước, anh mạnh mẽ nắm chặt tay phải của mình, kiên quyết không để cha hoàn thành việc mà ông đang muốn làm.

"Bịch..."

Em gái ưỡn người lên, tức giận hơn cả khi đối mặt với Nữ Vương, cô hét lớn: "Không được phép bắt nạt anh con..."

Nhưng dù tức giận đến đâu, cô cũng chỉ dám hét lên, không dám xông lên.

"Ông càng như thế này, càng không thể để ông ra ngoài được..."

Khuôn mặt mẹ lúc này cũng trở nên lãnh đạm lạ thường, bà nói chậm rãi, giọng nặng trĩu:

"Ông rốt cuộc là đang tức giận hay đang sợ hãi?"

"Ông muốn chạy trốn đi đâu?"

"Chúng ta đều là người một nhà. Nếu ngay cả người một nhà mà cũng không thể chăm sóc cho nhau thì trên đời này còn có thể tin tưởng ai?"

"Ông thực sự muốn cả nhà chúng ta tan rã ngay bây giờ sao?"

Khi nói những lời này, bàn tay của bà đã giơ lên.

Bà duỗi hai ngón tay ra.

Lục Tân có thể rõ ràng cảm giác được lúc này cha đang run lên, tựa hồ có một loại cảm xúc vừa hoảng sợ vừa tức giận.

Nhưng lần này ông ấy đã không chùn bước.

Đó là cảm giác muốn liều một lần giải quyết cho xong chuyện, ngay cả khi vô cùng sợ hãi.

Lúc này, Lục Tân thậm chí cảm thấy được sức của cha đang lớn dần.

Cơ thể anh trở nên tê cứng và cảm giác lạnh buốt đó như muốn bao trùm toàn bộ cơ thể anh.

"Tao sẽ biến mày thành món đồ chơi, một thứ không thể di chuyển ..."

Em gái mắt đỏ hoe, giọng nói trẻ con của cô ấy đã có chút biến điệu.

Mẹ nhìn bộ dạng này của cha, cũng cho tay vào túi, nửa đầu cây kéo lộ ra ngoài.

"Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?"

Lúc này, người suy sụp nhất, rõ ràng là Tần Nhiên.

Anh ta cảm giác được người năng lực đến từ thành phố Thanh Cảng này, dao động tinh thần trên người anh ấy kịch liệt một cách lạ thường, anh ta nhìn thấy người đó đã duỗi bàn tay trước mặt mình, nhưng cánh tay này lại đang run rẩy, năm ngón tay lúc thì chậm rãi mở ra, lúc thì lại khép lại một cách khó khăn.

Đầu óc anh ta trở nên trống rỗng, cổ anh cứng đờ, không dám cử động.

Anh ta trước giờ vẫn luôn là người rất giỏi nắm bắt cơ hội, nhưng lúc này đây, lại không dám manh động.

Bởi anh ta ý thức được rằng, một cử động nhỏ của bản thân cũng có thể dẫn đến hậu quả thảm khốc.

Mẹ và em gái dường như đã sẵn sàng chiến đấu với cha một trận.

Còn cha, lúc này cũng dường như cũng không màng tất cả muốn liều một lần,

Lục Tân chỉ có thể cố gắng nắm chặt đấm tay, dùng cách này để chống lại áp lực mà cha anh đặt lên người anh...

Tim thắt lại dữ dội, không biết đến khi bung ra sẽ phát ra một sức mạnh như thế nào.

"Các người…”

Nhưng cũng vào lúc này, một giọng nói có phần ngập ngừng vang lên: "Có thể đừng cãi nhau ở chỗ của tôi không?”

Một nhà bốn người đột nhiên đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía biệt thự nhỏ trên núi phía sau thị trấn Vui Vẻ, bọn họ thấy Nữ Vương thần bí ban nãy vừa mới trở về biệt thự, giờ đây lại ló một nửa thân ra ngoài, ánh mắt trống rỗng, gương mặt vô cảm, nhưng dường như có thể cảm nhận được sự ngần ngại trên người cô ta, rõ ràng là rất không vui, nhưng lại không muốn nói rõ ra.

Giọng nói này cắt ngang cuộc cãi vã của gia đình.

Áp lực trên người Lục Tân, trong phút chốc đã giảm đi rất nhiều.

"Ôi trời ạ, tôi xin lỗi..."

Mẹ mang theo một chút áy náy, nói lời xin lỗi với nữ hoàng bí ẩn, sau đó bà nhìn Lục Tân, hay nói đúng hơn là cha, trên mặt nở một nụ cười lạnh nhạt: "Thấy chưa? Người ta cũng đã chê cười nhà chúng ta rồi kia, rốt cuộc là ông muốn nháo nhào đến khi nào nữa?"

Cha im lặng, giống như dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Tân, rồi lại nhìn lên núi.

Mẹ nói tiếp: "Ông mà gây ra phiền phức gì thì không ai giúp đâu đấy".

Lục Tân cảm thấy áp lực trên người mình càng nhỏ dần.

Giọng nói có phần khàn khàn của cha vang lên bên tai: "Ha ha ha, tôi chỉ giỡn với nó mà thôi..."

Sau đó, Lục Tân có thể cảm nhận được ánh mắt hung ác và u ám của cha mình, quét qua người anh, giọng nói trở nên có chút nặng nề: "Nhưng tôi sẽ không thay đổi ý kiến của tôi, nó là đồ rác rưởi, bây giờ các người bảo vệ nó, nhưng nó sớm muộn gì cũng sẽ giết chết các người thôi... "

"Các người cứ đợi mà xem, sớm muộn sẽ có một ngày..."

"Hắn sẽ giết hết tất cả chúng ta..."

"Đến lúc đó, đến lúc đó, các người hối hận cũng không kịp nữa..."

Áp lực trên cơ thể anh, trong phút chốc đột nhiên biến mất sạch sẽ.

Lục Tân nhìn thấy cha bỏ đi, ông đứng ở cửa, trừng mắt nhìn mình một phát dữ tợn, sau đó xoay người bước vào phòng.

"Rầm!"

Cửa phòng bị đóng sầm lại thật mạnh, cho thấy ông ta đang vô cùng bất mãn.

"Phù…"

Lục Tân thở phào nhẹ nhõm, tầm nhìn trở nên rõ ràng.

Anh nhìn thấy cánh đồng hoa dưới ánh trăng đỏ rực, cũng nhìn thấy Tần Nhiên trước mặt, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Còn ở bên cạnh anh, mẹ dường như cũng đã thở phào nhẹ nhõm, và cả cô em gái lúc này đang nghiêng đầu nhìn anh.

Đứng trước biệt thự phía sau thị trấn Vui Vẻ, Nữ vương một lần nữa lùi thân thể mình vào.

"Đã kết thúc chưa?"

Thất thần một lúc, anh nhẹ nhàng nói.

"Kết thúc rồi."

Mẹ dịu dàng nhìn anh và nói: "Con định sẽ làm như thế nào?"

Lục Tân nhìn Tần Nhiên, im lặng một hồi, nói: "Anh ta đã làm nên chuyện xấu ở Thanh Cảng, con nên đưa anh ta về, thu lại thứ bọn họ trộm được, rồi giao anh ta cho tổng bộ xử lý, còn một chuyện nữa là..." Ngừng một chút, anh mới nói tiếp: "Ban nãy con nghe hắn nói rất nhiều chuyện khiến con hứng thú, con muốn hỏi hắn…đó rốt cuộc là chuyện gì?"

"Đúng, tôi quả thật biết vài điều về anh..."

Cũng chính vào lúc này, Tần Nhiên dường như đã nhận thấy được sự thay đổi trên người Lục Tân, hai con ngươi của anh ta đảo nhanh, đột nhiên lớn tiếng nói với Lục Tân, "Không biết anh nhìn nhận tình trạng của bản thân như thế nào, nhưng tất cả những thứ này đều là giả cả, thật ra anh ... "

"Lách cách..."

Mẹ không biết từ bao giờ, lấy kéo ra cắt nhẹ.

Sau đó trong tầm nhìn của Lục Tân, anh chỉ nhìn thấy miệng Tần Nhiên đang không ngừng khép mở, vẻ mặt có chút hưng phấn.

Anh ta nhìn chằm chằm Lục Tân, như thể anh muốn nói với Lục Tân điều gì đó thông qua những lời này.

Nhưng anh ta không biết rằng mình không thể phát ra âm thanh vào lúc này.

"Mẹ cũng biết cậu ta biết điều gì đó về con, hơn nữa con rất muốn làm rõ những chuyện đó..."

Mẹ nhìn Lục Tân nhẹ nhàng nói: "Bức tranh đó ở trong va-li của cậu ta, trong va-li còn có những tư liệu khác, nói về cậu bé thút thít kia, trong đó cũng có một số chuyện về con, thật ra con không cần nghe cậu ta nói, bởi vì cậu ta có thể sẽ lừa con, nếu con xem tư liệu trực tiếp, có vẻ thật hơn và đáng tin cậy hơn những gì con nghe từ cậu ta, nhưng ... "

Nói đến đây, mẹ anh đột nhiên bước đến trước mặt Lục Tân.

Cùng lúc đó, cô em gái cũng nhìn chằm chằm vào Tần Nhiên, hai hàng răng nanh trong miệng đang nghiến chặt.

Lục Tân có hơi ngạc nhiên nhìn mẹ, không hiểu ý bà muốn nói gì.

"Không phải mẹ muốn ngăn cản con biết những thứ này..."

Mẹ dịu dàng nhìn Lục Tân, đôi mắt đẹp có chút ảm đạm, ôn nhu nói: "Nhưng con hứa với mẹ một điều được không?"

"Khi con đạt đến giai đoạn thứ hai rồi mới xem những thứ trong va-li này..."

Bà chậm rãi nói, trong giọng nói có chút khẩn cầu: "Nếu không thì con sẽ không chịu nổi đâu..."

Lục Tân sững sờ.

Anh không biết "không thể chịu nổi" mà mẹ nói là ý gì, nhưng trong ấn tượng của anh anh nghĩ, đây là lần đầu tiên mẹ đưa ra yêu cầu với anh.

Thế là rất lâu sau, anh mới chậm rãi gật đầu.

"Ồ……"

Ngay khoảnh khắc anh gật đầu, trên mặt em gái anh đột nhiên lộ ra vẻ phấn khích, lập tức lao về phía Tần Nhiên.

Lục Tân có thể thấy thân thể Tần Nhiên đột nhiên co giật, dường như có tiếng kêu thảm thiết, nhưng anh không nghe thấy.

"Chúng ta không thể nào mang linh hồn của cậu ta đi được. Thân thể của cậu ta lại là của người khác, trực tiếp mang đi sẽ rất bất lịch sự..."

Mẹ đã trở nên tinh tế và thanh lịch trở lại, cười và giải thích nói: "Vì vậy, cứ để cho em gái chơi với nó đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận