Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 870: Cuộc sống của chúng ta (2)

Lục Tân có chút không hiểu phản ứng của người phụ nữ này.

Trên thế giới này luôn có một số chuyện dường như khác với những gì bản thân tưởng tượng, nhưng dường như vẫn luôn như vậy.

Anh chỉ dẫn theo Oa Oa nói lời tạm biệt với người phụ nữ hạnh phúc này.

Chỉ là, khi vừa bước ra khỏi quảng trường và chuẩn bị lên xe, anh quay đầu lại.

Nhìn thấy người phụ nữ đó ngồi một mình trên băng ghế, lấy tay che miệng, đầu cúi xuống, vai không ngừng run rẩy.

Họ đến nhà của một người phụ nữ sống một mình, trong căn nhà hai phòng ngủ này chỉ có một người phụ nữ và một bé gái hơn ba tuổi. Trong phòng bày biện rất nhiều thứ, có đàn vi-ô-lông, cờ vây, giày nhảy múa, thậm chí còn đặt một cây đàn piano trong căn phòng trông không mấy rộng rãi này. Có thể thấy gia đình này quý trọng cô con gái như thế nào.

Lục Tân đưa lá thư đã chuẩn bị sẵn cho người phụ nữ, sau đó lặng lẽ nhìn cô bé đang rụt rè.

Khi người phụ nữ đọc lá thư, hốc mắt đỏ lên, nhẹ giọng bảo con gái về phòng trước.

Sau đó cô ấy ngước nhìn Lục Tân, nước mắt lưng tròng: "Khi anh ấy đi công tác, chúng tôi vừa mới..."

"Vừa mới cãi nhau vì con gái đăng ký lớp sở thích..."

Lục Tân không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.

Oa Oa dường như cảm nhận được sự đau buồn của cô ấy, khẽ đưa tay lên nhưng lại không dám chạm vào cô ấy.

"Tôi luôn nghĩ rằng con gái mình nên học thứ gì đó mà nó hứng thú, nhưng anh ấy lại cứ khăng khăng để con gái học những thứ có ích cho tương lai. Vì chuyện này mà chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều lần, anh ấy vẫn cứ cố chấp như vậy..."

"Không ngờ, cuối cùng anh ấy cũng đã nghĩ thông suốt..."

Người phụ nữ cuối cùng cũng không kiềm được, trong giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở: "Nhưng anh ấy, anh ấy vẫn cố chấp như vậy..."

"Con gái chị thích gì?"

"Điều con bé thích thực ra là kêu ba trở về..."

Họ đến một trường cấp hai, giáo viên dẫn một cậu bé để tóc húi cua, mặc đồ thể dục đi xuống, trên cổ cậu ta có một hình xăm hiện lên rõ ràng, trong đầu tóc đã cạo rất ngắn vẫn có thể nhìn thấy chân tóc màu vàng nhạt.

Lục Tân đưa bức thư gấp cho cậu ta và nói: "Anh trai em kêu anh nói với em là nhất định phải học tập chăm chỉ."

“Không được đi chơi với đám côn đồ đầu đường xó chợ nữa, nếu không sẽ đánh gãy chân em.”

"Anh ấy còn muốn em học môn khoa học xã hội."

Cậu bé đón lấy bức thư gấp, lẳng lặng đọc lướt qua hai lần, nhét vào túi, hai tay đút vào túi quần, ngẩng đầu lên và nói với Lục Tân: "Em đã không còn chơi với bọn côn đồ nữa, tóc cũng đã cạo sạch, chỉ có hình xăm này không dễ tẩy xóa cho lắm.”

"Nhưng chuyện sau này em không thể nghe theo anh trai được, em muốn học môn khoa học tự nhiên, trở thành một nhà nghiên cứu như anh ấy."

"Bởi vì em cảm thấy…"

Trên mặt cậu ta lộ ra nụ cười thuộc về thiếu niên, nói:

“Kiểu chết như anh trai cừ hơn nhiều so với kiểu đổ máu ngoài đường mà các đại ca xã hội nói.”

Lục Tân có chút bất ngờ, im lặng một lúc rồi vỗ nhẹ vào vai cậu bé, nói:

"Đừng nói như vậy, xui xẻo."

Sau một lúc dừng lại, anh đột nhiên cười nói: "Nhưng em nói đúng một điều."

"Anh trai em quả thực cừ hơn nhiều so với đám người đánh đánh giết giết trên đường phố kia..."

Đoàn xe chạy qua lại trong thành phố chính của Thanh Cảng và gửi di thư vào tay rất nhiều người. Trong ba lô đen vốn dĩ cũng không có bao nhiêu di thư, bởi vì Lục Tân cũng rất tiếc nuối, trong hoàn cảnh khi đó thật sự không đủ thời gian cho mỗi một người để lại di thư, nên lúc này anh cũng chỉ có thể viết lại và chỉnh sửa theo những gì nghe được và dẫn theo Oa Oa chuyển giao chúng cho những người đó.

Anh nhìn họ cười có, khóc có, có nơi đã thay đổi, có nơi vắng lặng.

Giống như đi lại trong những vòng xoáy của cuộc đời.

Anh cũng nhìn thấy biểu hiện của Oa Oa đã thay đổi từ mù mịt lúc đầu, cuối cùng biến thành những giọt nước mắt óng ánh trên khuôn mặt.

Cuối cùng, Lục Tân đưa Oa Oa trở về xe. Ngoài người lái xe ra thì trên xe chỉ có anh và Oa Oa. Lục Tân nhìn Oa Oa, chỉ thấy cô bé đã thay đổi từ vui vẻ khi nhìn thấy mình, biến thành bối rối đau buồn.

Ngoài cửa kính xe, hình bóng phố phường thoáng qua như phản chiếu.

"Anh cũng không biết em nhìn thấy có hiểu không, nhưng đó là điều mà anh muốn nói với em."

Lục Tân nhìn vào mắt Oa Oa và nhẹ nhàng nói: "Dáng vẻ của thành phố này dường như là điều hiển nhiên, nhưng không phải là tất cả."

"Nó cần sự bảo vệ của con người."

Nhìn dáng vẻ Oa Oa đang cố gắng hiểu mình đang nói gì, trên mặt anh hiện ra nụ cười tiêu chuẩn, nhẹ giọng nói: "Em xem, những người phía sau kia thật ra đang rất căng thẳng, bởi vì bọn sợ. Nhưng thật ra bọn họ không cần phải sợ như vậy, bởi vì chúng ta đưa ra quyết định này, vốn không phải vì thái độ thận trọng của họ, hay hoàn toàn không phải vì thái độ như vậy..."

"Những gì chúng ta muốn bảo vệ luôn là cuộc sống mà chúng ta thích thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận