Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1561: Bắt đầu từ sự chán ghét với “ban đầu” (2)

Lục Tân hơi yên lặng, anh tỉ mỉ nghiền ngẫm những gì viện trưởng Tiết nói, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Tôi hiểu rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Viện trưởng Tiết gật đầu, ông ta đề nghị: “Cho nên, nếu như ở dưới tình huống phải lựa chọn, sau này hãy cố gắng cách xa vực sâu một chút.”

“Còn về chuyện lần này, tôi cảm thấy hay là cậu cứ ngồi trực thăng riêng trở về thì hơn…”

Lục Tân suy nghĩ một chút, biết lắng nghe, cũng không cố chấp với suy nghĩ của bản thân.

Ngược lại trong quá trình chờ đợi trực thăng riêng tới, anh chỉ thấy một con quái vật nhỏ đội chiếc mũ màu đỏ với cặp sừng trên mũ, vốn luôn ẩn náu một chỗ hiện tại lại dẫn theo những con quái vật đội mũ đỏ với cặp sừng ở trên xếp thành một hàng đi tới trước mặt anh.

Bọn họ đồng loạt bỏ mũ ra, hành lễ với Lục Tân.

Khi Lục Tân nhìn thấy những chiếc mũ màu đỏ tươi kia thì lại không kiềm lòng được mà đau xót.

Sừng nhọn nằm trên đầu bọn họ là do sức mạnh tinh thần của anh ban cho, thế nhưng những chiếc mũ màu đỏ kia lại mà mẹ cho.

Chính vào thời điểm bởi vì đang trong trạng thái chua xót trước những điều nhỏ nhặt này, anh cũng không biết phải nói điều gì.

Chỉ thấy bọn họ bỏ mũ xuống, đưa đến trước mặt anh.

Lục Tân có chút trầm mặc: “Tôi đang rất đau lòng, mấy người xem đây là thời điểm tới xin thù lao tốt nhất hay sao?”

“Hơn nữa, tôi cũng không thiếu nợ các người cái gì…”

“À, đúng rồi…”

Thấy hành động của những người ẩn náu này, viện trưởng Tiết bèn quay đầu, thay bọn họ giải thích với Lục Tân:

“Những thứ mà Khuy Mệnh phu nhân để lại cho cậu, còn có những người kia đều sẽ được bọn họ hộ tống trở về Thanh Cảng.”

“Cho nên hiện tại bọn họ đang bày tỏ thái độ hợp tác một cách vui vẻ đổi với cậu, cũng là đang hy vọng cậu có thể chi trả thù lao cho bọn họ ngay bây giờ.”

“Dù gì… Món thù lao này, đưa cho ai thì cũng là giống nhau.”

“Được rồi…”

Lục Tân hắng giọng một cái, thấy trực thăng riêng đã hạ cánh ở cách đó không xa.

Anh bèn nhẹ nhàng đứng lên, phân chia ra nắm lấy từng bàn tay của những người ẩn náu này, chờ đến khi khuôn mặt của bọn họ lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ thì mới buông ra.

“Phạch phạch phạch…”

Trực thăng riêng chở Lục Tân cất cánh lên không trung, dần dần bay về phía sau dãy núi.

“Cho đến tận giờ phút này rồi cậu ta vậy mà hoàn toàn không hề lộ ra một chút dã tâm muốn biến thế giới này làm của riêng nào.”

Tiến sĩ An nhìn trực thăng riêng đã bay xa, thở dài một hơi thật nhẹ.

“Cho dù là thành lập một đế quốc thương nghiệp, hay là tạo ra một chính quyền thiết huyết, hoặc là hủy diệt thế giới…”

Viện trưởng Tiết thấp giọng lên tiếng: “Những suy nghĩ hoặc là vĩ đại hoặc là điên cuồng đó, đứng ở trước mặt sinh mệnh thứ cấp, có lẽ đều giống nhau thôi.”

“Cậu ấy muốn làm một con người.”

“Lý tưởng này đối với cậu ấy mà nói, chưa chắc đã không trọng đại bằng việc mong muốn trở thành một quân vương…”

“À, quả thực…”

Vừa nghe thấy câu trả lời của ông ta, tiến sĩ An lại khó chịu, cô ta lãnh đạm liếc mắt nhìn ông ta một cái, nói: “So với một số người nào đó thì mạnh hơn nhiều.”

Viện trưởng Tiết trong lúc nhất thời lại mặt đầy ấp úng, trông dáng vẻ như muốn đáp lời cô ta, lại không có can đảm.

Cũng đúng vào lúc này, chỉ thấy một nhóm người ẩn náu lúc nãy đã giơ cánh tay phải vừa được Lục Tân cầm lên đan vào nhau, làm thành một vòng nhảy múa.

Trên những ngón tay trên cánh tay phải của bọn họ không biết từ bao giờ đã xuất hiện một chiếc bao tay màu trắng.

Trắng tinh hoàn mỹ, thậm chí còn có vài phần khí chất cao quý.

Trên khuôn mặt của từng người đều treo một nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Một người đội mũ đỏ bị cả đám vây vào giữa lại cẩn thận lấy ra một chiếc hộp.

Bên trong chiếc hộp là một đống đất bùn, trông như vừa mới đào lên.

Bên trong lớp bùn đất kia dường như có chút chất lỏng, nhẹ nhàng di chuyển, lóe lên những ánh sáng kỳ dị.

“Đây là…”

Tiến sĩ An nghe thấy thế, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cực kỳ không hiểu nổi mà nhìn đám nhóc thần thần bí bí trước mặt.

“Nước mắt của quân đoàn bạo chúa.”

Viện trưởng Tiết nói: “Quân đoàn bạo quân vừa rồi có khóc lóc thảm thiết, nước mắt rơi ở trên mặt đất, bọn họ lúc ấy đã nhìn chằm chằm rồi, giống như là trân trọng bảo bối mà đào chỗ đất bùn xung quanh lên, đơn giản mà nói, trong nhiệm vụ điều tra lần này, bọn họ thực sự là kiếm bộn nhất rồi.”

“Thế nhưng bọn họ lại thừa dịp quân đoàn bạo chúa đã rời đi rồi mà yêu cầu thù lao.”

“Bây giờ, bọn họ đang ăn mừng thu nhập ngoài ý muốn của bản thân…”

“Chuyện này…”

Tiến sĩ An rõ ràng không phản ứng kịp, cô ta ngây ngốc nhìn đám nhóc đang không ngừng chuyển động thành vòng này, mỗi một lần chuyển vòng, vòng tròn lại lớn thêm một chút, theo những cánh tay nhỏ bé đan vào nhau, chỉ trong chốc lát đã có thêm một người ẩn náu.

Đây đều là những người ẩn úp vừa rồi bị quỷ dị cắn nuốt lại bị bọn họ đào lên.

“Đối với những quần tộc người ẩn núp mà nói, chỉ có sự diệt vong hay phồn vinh của tộc người mà thôi, chứ không thể sinh sôi đời sau.”

Viện trưởng Tiết giải thích: “Cho nên mới nói bọn họ đã kiếm bộn rồi.”

“Đừng thấy mấy đứa đều ngốc ngốc nghếch nghếch, thực chất thì đều là gian thương cả…”

Tiến sĩ An nghe thấy thế, rất lâu sau mới có thể vừa cười vừa giận lắc đầu một cái.

Người trong ngành thường nói đồng chí Đơn Binh vô cùng keo kiệt, bủn xỉn, điều này cũng không đúng lắm đâu, không phải cậu ta là người tiêu tiền như rác đây sao…

Cũng trong lúc đó, Lục Tân đang ngồi ở trong khoang của trực thăng riêng, lẳng lặng nhìn về phía trước, mặt trời đã nhô ra khỏi dãy núi.

Ánh sáng ngời ngời kia lại khiến cho anh cảm thấy hơi lóa mắt, nhẹ nhàng che đôi mắt của mình lại.

Phía dưới kia là cánh rừng rậm đông nghịt, còn có một số ngôi nhà được lợp mái bờ rô, đây là cuộc sống của thế giới này vào bình minh sao?

Trong lòng Lục Tân không khỏi sinh ra chút cảm xúc hỗn loạn, người ở trên không trung, làm sao có thể hiểu được cuộc sống của mặt đất chứ…

Cảm giác có gió lạnh từ cửa khoang của máy bay trực thăng len vào qua kẽ hở, nhẹ giọng nói với người điều khiến trước mặt: “Phi công, anh có thể lái nhanh thêm một chút không?”

“Tôi muốn về nhà sớm một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận