Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1253: Cốt lõi tinh thần (2)

Ngẩng đầu nhìn đi, Lục Tân thấy rằng những thay đổi trong phôi thai đó đang ngày càng gia tăng.

Bóng của cha đã nhuộm lên mình nó, khiến nó trở thành một vật thể mờ nhạt màu đen.

Tuy nhiên, bởi vì ô nhiễm không thể trầm trọng thêm bước nữa, nó vẫn duy trì tự do cùng sức sống mãnh liệt, thậm chí có thể thấy được bề mặt phôi thai đang khẽ ngọ nguậy, từng chút một, nuốt chửng ô nhiễm của người cha bao phủ bên trên vào trong phôi thai.

Nó đang thực sự nuốt chửng lực lượng của người cha.

"Thình thịch..."

Cùng lúc đó, phôi thai này lại đập dữ dội lần nữa.

Lực lượng tinh thần khổng lồ lan ra trong tích tắc và tràn vào trái tim của tất cả mọi người trong thành phố này.

Mà theo sự ăn sâu của mối liên kết này, bên cạnh phôi thai, xích sắt rủ xuống, đã ngày càng trở nên rõ nét, giống như thực chất...

"Thứ này rất cổ quái..."

Lục Tân hít sâu một hơi, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đưa anh tới đó, anh muốn xem kỹ nó một chút!"

Hiện giờ khoảng cách rất xa, anh chỉ có thể nhờ vào lực lượng của cha, mới có thể “chạm” vào phôi thai địa ngục đó.

Nhưng sau khi phát hiện ra sự khác thường trên phôi thai này, anh muốn đích thân qua đó chạm vào nó.

Dường như nghe ra sự lạnh lùng và khinh thường trong lời nói của Lục Tân, cha ngẩn ra, ngay sau đó phát ra tiếng cười vui vẻ.

Ông rất kỳ lạ.

Có lúc sợ Lục Tân lộ ra mặt này ngoài ý muốn, có lúc lại vô cùng phấn khích.

"Thật sự muốn đi sao?"

Ngay cả em gái cách đó không xa cũng hơi ngẩn ra khi nhận ra ý của Lục Tân.

Sau đó, cô sững sờ, không dám nói không được, bàn tay nhỏ bé mò mẫm, "mạng nhện hình người" xung quanh sân vận động bắt đầu tự động kéo dài ra, từng người bắc nối nhau giữa không trung, dường như một chiếc “thang người” đã bày ra giữa không trung phía trên sân thể dục, hướng thẳng đến phôi thai đang không ngừng ngọ nguậy và run rẩy trong đại dương tinh thần của những tín đồ điên cuồng bên dưới.

Lục Tân bước lên thang người.

Dưới tình huống không chắc đó rốt cuộc là thứ gì, trực tiếp dùng thân thể mình chạm vào chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Tuy nhiên, dù sao bản thân cũng đã từng làm rất nhiều chuyện nguy hiểm và vẫn luôn chưa có chết...

"Vù vù..."

Khi nghĩ đến câu hỏi này, những hạt đen trong mắt Lục Tân đã rung lên dữ dội.

Muốn kêu gọi sự giúp đỡ của em gái, đưa mình qua đó.

Nhưng cũng vào lúc này, anh đột nhiên nghe thấy một thanh âm kỳ quái, chợt quay đầu lại.

"Xẹt!"

Đó là tiếng những đôi ủng da nặng nề, đồng loạt dậm trên đất.

Quân đoàn Địa ngục.

Lục Tân lại lần nữa nhìn thấy Quân đoàn Địa ngục, trước đây bản thân suýt phải gánh chịu lực lượng quái dị.

Bọn họ từ đường phố phía xa đồng loạt bước đều bước tới, giống như một dòng sông đen ngòm đầu người, tốc độ so với trước kia còn nhanh hơn rất nhiều. Đường phố hôm nay vốn đã hỗn loạn ghê gớm, nhưng sau khi mạng nhện của em gái được dệt ra, một phần người điên cuồng đã bị treo trên không, một phần nhiều bị kinh sợ bỏ chạy về nhà, trên đường chỉ có lưa thưa một vài người bị thương.

Quân đoàn Địa ngục bước nhanh tới và lập tức nhấn chìm những người bị thương.

Em gái nhìn thấy đội quân địa ngục này từ xa, cũng kinh hãi, vô thức vén mạng nhện lên cao, bởi vì cô biết sự đáng sợ của đội quân địa ngục này, cũng biết bọn họ miễn dịch với ô nhiễm tinh thần ở một mức độ nào đó, mạng nhện của bản thân đối phó không lại bọn họ.

Nhưng sau khi vén mạng nhện lên, cô phát hiện ra rằng đội quân địa ngục này chẳng thèm để ý chút nào.

Bọn họ lao thẳng đến sân vận động, xem bức tường thẳng đứng là vật vô hình, đồng loạt lao lên.

"Lại là cái thứ chết tiệt này..."

Cha tức giận, bóng đen cuốn thẳng qua, đụng vào bọn họ giữa không trung, tiêu diệt lẫn nhau.

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía phôi thai phía trên sân vận động.

Anh có thể cảm nhận được thứ bên trong phôi thai đó ngày càng mạnh mẽ hơn, mối liên hệ với thực tại cũng ngày càng sâu sắc hơn.

Biết đó mới là điểm mấu chốt, không có thời gian để ý đến Quân đoàn Địa ngục.

Chỉ có điều, sau một lần liếc mắt vô tình, anh đột nhiên quay đầu lại lần nữa và nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Lần này, do góc nghiêng, anh thoáng thấy một người đứng đằng sau Quân đoàn Địa ngục, người đó cũng mặc vest đen và đội mũ chóp cao đen, hơi cúi đầu, lực lượng tinh thần bên người run rẩy tản ra, bước ra khỏi từng hàng Quân đoàn Địa ngục.

"Nhị Hào..."

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, Lục Tân hơi hơi ngưng lại

Người khoác lên mình bộ quần áo của Quân đoàn Địa ngục và toát ra sự dao động kỳ lạ đó chính là Nhị Hào.

Bất kể ngoại hình hay bức xạ tinh thần, đều giống hệt như Nhị Hào.

Sự khác biệt duy nhất là dao động lực lượng tinh thần của họ rất khác so với Nhị Hào.

"Gầm..."

Ngay khi Lục Tân đang suy nghĩ về câu hỏi này, một tiếng gầm chói tai đột nhiên vang lên.

Chợt quay đầu lại, anh lập tức nhìn thấy một con quái vật, hay nói đúng hơn là một khối máu thịt, bất thình lình, nhảy ra khỏi bóng tối, cú nhảy này, dường như cách đó ít nhất 100 mét, vẽ ra một đường cong trong không khí, sau đó rơi xuống xung quanh sân vận động, lắc lư trên mạng nhện hình người giữa không trung, thân thể nằm sấp, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía Lục Tân trên sân vận động.

"Xào xào xào..."

Mạng nhện bị dị vật rơi trúng, lập tức cuộn ngược lên trên, nhấn chìm cả người.

Nhưng trên người người này đột nhiên sinh ra mạch máu và mô cơ lộn xộn, những người trên mạng nhện đột nhiên bị những thứ này cuốn lấy ngay thời điểm tiếp xúc, sau đó kéo hợp nhất, lấy người đó làm trung tâm, nhanh chóng hình thành một con quái vật béo phệ khổng lồ.

Mạng nhện dường như bị hắn ăn mòn thủng một lỗ lớn.

"Một Nhị Hào khác?"

Trong lòng Lục Tân tràn ngập cảm giác quái dị khó tả.

Đồng thời cũng vào lúc này, anh chợt cảm ứng được điều gì đó và bất ngờ nhìn lên.

Cách đó hai trăm mét, ở phía đông của sân vận động, có một tòa nhà cao 30 tầng, cao hơn sân vận động rất nhiều.

Lục Tân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy dưới vầng trăng khổng lồ đỏ rực, một bóng người gầy teo xuất hiện ở rìa của tòa nhà cao tầng, hắn đang mặc quần áo bệnh nhân màu trắng rộng thùng thình, đang đứng lặng lẽ trên đỉnh tòa nhà, hai tay nắm chặt cốc thủy tinh, hướng mắt nhìn xuống.

Khi Lục Tân nhìn về phía hắn thì phát hiện thấy chiếc cốc thủy tinh trong tay hắn đột nhiên biến thành một quả táo đỏ.

Khẽ chớp mắt nhìn lại, lại phát hiện thấy quả táo đã biến trở lại thành một chiếc cốc thủy tinh.

Chủ yếu nhất là khuôn mặt của hắn, cũng là Nhị Hào.

"Hù..."

Sau khi nhìn thấy ba Nhị Hào liên tiếp, Lục Tân đột nhiên hiểu ra.

Một cảm giác ghê tởm khó tả trào lên từ tận đáy lòng: "Đám người này, rốt cuộc đã làm gì với Nhị Hào..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận