Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 977: Đây mới gọi là khơi mào gây chuyện (2)

“Ồn ào nhốn nháo, phá rối trật tự, mấy người định làm gì đấy?”

Đàn Gia cực kỳ oai phong, híp đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn lướt qua qua mọi người, hừ lạnh một tiếng, nói to.

Đám cảnh sát đã dàn hàng tạo thành thế trận, rồi đột nhiên nhìn thấy Đàn Gia đi từ trong khách sạn ra, đám cảnh sát đã sẵn súng trên tay lập tức sợ hãi.

Lúc trước bọn họ cũng đã được dặn dò, nhưng không ngờ rằng Đàn Gia sẽ bước ra từ trong khách sạn, một đội trường dẫn đầu lập tức nói to: “Đàn Gia, chúng tôi nhận được mệnh lệnh, đến đây tróc nã tội phạm quan trọng bị truy nã, ngài đừng nên làm khó chúng tôi.”

“Truy nã tội phạm quan trọng?”

Đám người điên cuồng đứng phía sau xe cảnh sát nghe thấy vậy thì lập tức xôn xao bàn tán.

Lời này chẳng phải đúng lúc chứng tỏ suy nghĩ trong lòng của họ sao, cái tên trị giá ba trăm vạn kia đang ở trong khách sạn?

“Nực cười!”

Không ngờ đám người cuồng nhiệt còn chưa xông lên, thì đã nghe thấy Đàn Gia bất ngờ quát mắng: “Cái gì mà truy nã tội phạm quan trọng, cái gì mà chúng tôi làm khó làm dễ mấy người, chẳng lẽ ngày thường không phải là tôi cung phụng cấp ăn cấp uống cho đám rùa rụt đầu mấy người sao? Ngày thường các người lăn lộn thế nào, có lần nào mà không nhờ tới tôi? Bây giờ còn dám đứng trước mặt tôi giả vờ việc công xử theo phép công hả?”

“Cái này...”

Đám người điên cuồng đó giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu,

Trong lúc điên cuồng, trong nội tâm sẽ luôn bị một vài ấn tượng khống chế.

Vốn dĩ sau khi lấy lệnh truy nã, rồi theo cảnh sát đuổi tới đây, nếu sự cuồng nhiệt của họ càng lúc càng dâng cao, thì sẽ hình thành một tập thể cuồng hoan, lấy giữ tội phạm truy nã làm trọng điểm, tất cả mọi thứ khác đều ném ra sau đầu, không thèm quan tâm.

Nói đơn giản đó chính là chìm trong trạng thái cố chấp bất thường.

Nhưng trong ấn tượng của họ, Đàn Gia được khắc nét quá sâu, dù sao bình thường xảy ra tranh chấp ngoài được, có khi nghe thấy ai đó hét lớn “báo cảnh sát” thì không ai sợ, nhưng chỉ cần mở miệng hét “Đàn Gia” một tiếng là lập tức có sức uy hiếp ngay. Cho nên cho dù họ đang đắm chìm trong cảm xúc điên cuồng, nhưng vừa nghe thấy Đàn Gia hét to một tiếng, đã làm lòng dạ mấy người này thật thót, bình tĩnh lại không ít.

Ngay cả những cảnh sát kia cũng sợ hãi, dù thế nào cũng không ngờ rằng sẽ lòi ra một tên Đàn Gia đến quấy rối mình.

“Đàn Gia, ông không biết tính nghiêm trọng của việc này, mong ông tránh ra trước…”

vị đội trưởng kia đã hơi sốt ruột, lớn tiếng nói: “Chuyện này không liên quan đến ông, sau này tôi sẽ giải thích cho ông.”

Đàn Gia vừa nghe vậy đã trừng mắt: “Lông cánh cậu cứng cáp rồi, dám bảo tôi tránh ra?”

Vị đội trưởng kia lập tức nghẹn họng: “Tôi không có ý này, chỉ là chúng tôi thật sự không đến bắt ông…”

“Bắt ai đi cũng không được!”

Đàn Gia nói xong lập tức nhấc gậy lên giơ về phía trước, nói to: “Trên phố này, trong thành vệ tinh 3 này, ngoại trừ người của tôi thì chính là người thân họ hàng của tôi, nếu các người đã nói không phải đến bắt tôi thì tránh ra cho tôi, lần này các người bắt người của tôi, lần sau bắt họ hàng người thân của tôi, lần sau nữa lại trực tiếp bắt tôi, đến lúc đó, tôi đưa tay cho các người dắt đi hả?”

Lời này rất nghiêm khắc, hơn nữa còn lấy họ hàng người thân ra nói, tinh thần của đám người xung quanh lập tức rung lên.

Đàm em của Đàn Gia thấy dáng vẻ Đàn Gia hất hàm mắng chửi cảnh sát, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, kích động đến run tay.

Không biết tại sao đám đàn em lại thích nhìn thấy đại ca của mình bày rõ uy phong thế này.

Mà trong đám người điên cuồng vây xung quanh xem náo nhiệt, nghe thấy Đàn Gia gọi mình là người thân họ hàng, đột nhiên cảm thấy có chung vinh dự, dần trở nên vui vẻ phấn chấn.

Nỗi lòng muốn kiếm ba trăm vạn vừa nãy đã dần lặng lẽ thay đổi.

Ba trăm vạn có là gì, nó đâu có trò vui xem đã ghiền đâu đúng chứ?

“Có chuyện gì xảy ra?”

Đội trưởng đội cảnh sát vừa gấp vừa tức, không nhịn được mà ló đầu ra khỏi cửa xe cảnh sát, nói:

“Đàn Gia, ông nói đó là người của ông?”

“Trên phố này, có người nào không phải người của tôi?”

Đàn Gia đập mạnh cây gậy xuống đất, quát mắng: “Cậu thử bắt một người cho tôi xem!”

Đám lưu manh xung quanh nghe xong thì càng vui vẻ phấn chấn, đồng thời múa may cây côn trong tay, còn gõ gậy xuống mặt đất lộc cộc.

Mọi người hét lớn với đám cảnh sát: “Lại đây thử xem!”

“Chuyện này đã…”

Cảnh sát đi đầu đã cực kỳ khó xử, cảm giác có quá nhiều bất ngờ xảy ra, nếu sớm biết đây là người của Đàn Gia thì anh ta đã quay về, nhưng trong tai nghe văng vẳng tiếng thúc giục của cấp trên, Đàn Gia trước mặt còn dữ hơn cả cấp trên, anh ta bị kẹp ở chính giữa.

Nhóm cảnh sát xung quanh rơi vào thế bí, dùng ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía đội trưởng.

“Có vẻ phải thêm chút lửa nữa mới được…”

Hàn Băng đứng trên lầu nhìn xuống khẽ nói: “Phải làm càng ầm ỹ càng lớn lên mới được, nếu không sẽ không đạt được hiệu quả.”

“Có vẻ như uy tính của Đàn Gia lớn quá, đám cảnh sát này không dám đứng trước mặt ông làm càn làm quấy, ngược lại sẽ không kích động được đám đông.”

Nói rồi, cô ấy xốc màn lên, nhẹ nhàng làm một dấu ra hiệu với bên dưới.

Vì thế, bỗng nhiên trong đám người điên cuồng đang hưng phấn nhìn Đàn Gia la rầy nhóm cảnh sát có một người gân cổ hét to: “Lúc bắt người hăng say như vậy, tôi đã sớm ngứa mắt mấy người rồi, anh em đâu xông lên…”

Vừa gào vừa dùng sức đẩy.

Đoàn người lập tức không đứng vững được, đè ép nhau đổ nhào về phía trước.

Trong lúc đó, không biết có một chiếc giày của ai bay ra từ trong đám đông, đập một cái “bốp” lên trên mặt Dũng Tử.

“Con rùa rụt đầu, dám dùng ám khí...”

Dũng Tử giận tím mặt, nắm súng chĩa thẳng vào đám cảnh sát trước mặt.

Anh ta còn lý trí, không nổ súng ngay mà chỉ vọt lên, dùng súng như gậy để đập người.

Đám lưu manh xung quanh thấy thế cũng lập tức trở nên hưng phấn theo, kêu gào hùng hổ vọt lên từ phía sau.

“Lui về phía sau, lui về phía sau...”

Nhóm cảnh sát sợ hãi tái mặt, có người giơ súng lên trời bắn chỉ thiên cảnh cáo.

Nhưng không nổ súng vẫn còn ổn, một khi nổ súng, đã lập tức đẩy bầu không khí điên cuồng xung quanh lên đến đỉnh điểm.

“Con rùa rụt đầu, còn dám nổ súng?”

Đám người đứng phía sau Đàn Gia gào to lên: “Giành lấy súng của họ cho tôi, để cho họ biết ở thành phố vệ tinh 3 này ai mới có quyền phát biểu!”

Một tiếng ầm vang lên.

Trong đám người vang lên tiếng hô hào như tiếng sấm dậy.

Đám lưu manh để cánh tay trần, mang dép lê nhảy dựng lên mấy chục xăng ti mét đá mạnh vào xe đám cảnh sát.

Lúc này, đám đông cuồng nhiệt xung quanh cũng bị dẫn dắt, lúc đầu có một người bị đẩy lên, những người khác vừa thấy vậy thì không chờ ai đẩy mà vội vàng vọt lên theo, sợ mình sẽ thụt lùi lại sau, họ vui vẻ phấn chấn vọt về phía đám cảnh sát.

“Chẳng có gì khó khăn...”

Mà lúc này trên lầu, Hàn Băng nhìn thấy cảnh tượng này cũng lắc nhẹ đầu: “Một thành phố Cao Tường mà chẳng bằng điểm tụ tập nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận