Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 129: Máy đo lường hình người tự chuyển động

Tuy đã tỉnh táo lại nhưng Lục Tân vẫn nhớ rõ tiếng khóc thút thít kia.

Nếu cẩn thận phân tích thì có thể lần tìm ra được nó.

Tiếng khóc ấy như sợi tơ thoắt ẩn thoắt hiện, xuyên vào vô số người ở quanh đây.

Lục Tân men theo tiếng khóc này bước nhanh về phía trước.

Anh dự định sẽ liên kết tất cả mọi người lại, sau đó đan thành một mạng lưới, rồi từ những mắt xích trong lưới này dần tra ngược về trước, cho đến tận khi tìm được đầu mối của mạng lưới, tìm được điểm chung ảnh hưởng đến tất cả mọi người.

Cách truyền bá này thật sự rất giống với nguồn lây nhiễm 072 mà anh đã từng xử lý.

Trước khi số 072 chết đã sinh ra một cảm xúc cực kỳ sợ hãi, nhưng lại vì không có ý thức tự chủ cho nên cảm xúc sợ hãi này đã mất khống chế mà dần lan ra ngoài, ảnh hưởng đến tòa nhà, thậm chí là cả khu nhà.

Còn thứ mà nguồn lây nhiễm kia truyền bá chính là một cảm xúc sợ hãi.

Mà bây giờ, tiếng khóc này đang lan truyền một loại cảm xúc khiến mọi người rơi vào nỗi bi thương vô tận.

Hơn nữa, cho dù nhìn từ góc độ nào thì tiếng khóc này cũng mạnh hơn gấp nhiều lần nguồn lây nhiễm số 072.

Giống như đã từng được xử lý cẩn thận, khiến cho nó càng khó bị phát hiện, mức độ lây nhiễm càng nghiêm trọng hơn…

“Đây là trùng hợp, hay là nói nguồn lây nhiễm đặc biệt 072 chỉ là một thí nghiệm?”

Trong lòng Lục Tân nảy ra suy đoán này.

“Cậu ta đang làm cái gì vậy?”

Lúc này Bích Hổ đang bu trên tường cũng nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác.

Nhưng không có ai trả lời gã, các chiến sĩ trong thành còn đang dùng ánh mắt trông đợi nhìn gã, chờ đợi gã giải thích.

Còn phía Linda, tuy rằng có thể thông qua cameras trước ngực Bích Hổ quan sát thấy một phần hình ảnh, nhưng khoảng cách lúc này quá xa, ánh sáng cũng không ổn định, cho nên cô ta cũng không thể nào nhìn rõ hành động của Lục Tân, và cũng không thể nào đưa ra lời giải thích.

“Đồng chí Lục nói đã phát hiện dấu vết ô nhiễm!”

Trong kênh trò chuyện vang lên tiếng Thiết Thúy, giọng nói của cô ta có hơi nặng nề: “Theo như lời của đồng chí phụ trách thông tin, lúc này đồng chí đã cảm nhận được một phần tinh thần nào đó bị ảnh hưởng, anh ta đang có ý định điều tra truy tìm nguồn ô nhiễm…”

“Chuyện này cũng được sao?”

Bích Hổ hơi nghẹn họng trố mắt đứng nhìn: “Cậu ta là máy đo lường tinh thần hình người à?”

“Câm miệng!”

Linda hóa thân Thiết Thúy, răn dạy gã một câu, nói: “Lập tức đề cao cảnh giác, giúp anh ta đề phòng nguy hiểm xung quanh.”

“Được tôi, tôi chỉ có một vấn đề…”

Bích Hổ đồng ý, sau đó nói với giọng hiếu kỳ: “Đồng chí phụ trách tin tức có đẹp không?”

Thiết Thúy bị câu hỏi của gã làm ngây ra, tức giận nói: “Cô ấy là khoa khôi trong nhóm phân tích thông tin chúng tôi, anh nói có đẹp không?”

“Ái chà…”

Bích Hổ hơi giật mình, bỗng nhiên lại hơi lo lắng, nói: “Cô ấy chưa có con chứ…”

Thiết Thúy hơi cạn lời, một lát sau mới lạnh lùng nói: “Nói đúng ra thì bản thân cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ!”

“Chà chà, trong lòng tôi đã cân bằng nhiều hơn …”

Tuy ngoài miệng Bích Hổ vẫn còn lảm nhảm, nhưng động tác lại không hề chậm chút nào, gã lấy một cái hộp phía sau bức tường ra, rồi lắp ráp lạch cà lạch cạch, chớp mắt đã lắp ra được một khẩu súng ngắn ngắm tinh vi dài chừng một mét, toàn thân lạnh băng. Sau đó gã nằm dài xuống trên khẩu súng, họng súng thì ngắm chuẩn khu vực quanh Lục Tân, vì để cẩn thận lúc này gã còn cẩn thận điều chỉnh kính ngắm thật chuẩn.

Lần theo chút cảm ứng như có như không kia, Lục Tân nhanh chóng đi tới trước một khu vực bị lõm vào.

Anh len vào đứng giữa đám người này rồi đi một vòng, sau đó lại lui về phía sau vài bước, dừng lại trước mặt một người.

Anh đang tìm kiếm đứa bé trai khóc thút thít kia, nhưng quái lạ là người này không phải một đứa bé trai.

Đó là một người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, để bộ râu dài xồm, dáng vẻ biểu cảm không khác gì những người xung quanh. Người này chỉ lặng lẽ đứng yên một chỗ, ngẩng đầu nhìn bức tường thành, trên mặt là nước mắt nhạt nhòa, làn da trông có vẻ như làm từ nhựa.

Lục Tân đứng ở trước mặt anh ta, chăm chú quan sát anh ta.

Còn người đàn ông này lại chăm chú nhìn bức tường, không hề nhúc nhích.

Lục Tân nhìn anh ta rất lâu, cuối cùng mới dám chắc người này có vẻ tương tự như người anh đã từng gặp.

Tần Nhiên!

Người này có thêm bộ râu dài, vả lại càng ốm gầy hơn Tần Nhiên trước kia, nhưng thoáng nhìn qua thì người này rất giống như Tần Nhiên.

Lục Tân xác định mình đã tìm được đầu mối.

Sau khi đứng ở đây một lúc, anh đã cảm nhận được rõ tiếng khóc mà anh nghe thấy truyền ra từ trong cơ thể người đàn ông này, nhưng điều làm Lục Tân thấy càng kỳ lạ hơn là anh ta là một người đàn ông trong độ tuổi tráng niên từ ba mươi đến bốn mươi tuổi, lúc này anh ta lại còn chẳng mở miệng, thậm chí không hề cử động, nhưng tiếng khóc kia lại truyền ra từ cơ thể anh ta.

Trong cơ thể một người đàn ông trưởng thành phát ra tiếng khóc thút thít của đứa bé trai, tạo ra một cảm giác quái đản kỳ lạ.

“Tôi đã phát hiện ra đầu mối của nguồn lây nhiễm này.”

Lục Tân nói nhỏ vào trong kênh trò chuyện: “Có thể bắt đầu làm sạch bất cứ lúc nào…”

Trong lúc trò chuyện, anh đã điều chỉnh cameras trên vai trái, để cho Hàn Băng có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.

“Đang phân tích tư liệu của mục tiêu. Đề nghị đồng chí Lục tạm thời lui về phía sau, cũng đề cao cảnh giác…”

Trong kênh trò chuyện vang lên giọng nhắc nhở pha chút hồi hộp của Hàn Băng. Cùng lúc đó, có một giọng báo cáo tư liệu vang lên.

Lục Tân thở phào một hơi rồi từ từ lùi ra sau một bước, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái người giống Tần Nhiên.





“Roẹt roẹt roẹt…”

Nhưng còn chưa chờ Hàn Băng đưa ra kết quả phân tích, thậm chí Lục Tân còn chưa ra tay.

Thì trong đầu “Tần Nhiên” trước mặt anh bỗng nhiên vang lên tiếng máy móc hoạt động rất nhỏ, giống như có vô số bánh răng nhỏ đang nhẹ nhàng chuyển động. Ngay sau đó, nhìn thấy chính giữa cái đầu có vẻ được làm bằng nhựa của Tần Nhiên đột nhiên nứt ra một khe hở từ hai bên tai trái và tai phải rồi lan dần vào mũi, tách gương mặt anh ta thành hai phần trên dưới.

Rồi qua một lúc nữa, nửa cái đầu của anh ta đột nhiên giống như cái nắp, nhẹ nhàng văng ra.

Lục Tân nhìn thấy trong đầu của anh ta không có não hay là máu tươi.

Chỉ có một màu trắng, bên trong có một quả cầu hình tròn rất tân tiến phát ra ánh sáng màu xanh lập lòe.

Hai bên quả cầu bung ra hai cái cánh mỏng trong suốt, vỗ đập liên hồi, sau đó bay từ trong đầu “Tần Nhiên” lên giữa không trung. Tiếng khóc mơ hồ đúng là được phát ra từ quả cầu này…

Lục Tân nhíu mày, nhìn về phía đôi cánh của quả cầu kia.

“Không phải là một đứa bé trai, chỉ là một thứ truyền tiếng khóc…”

“Không ngờ tiếng khóc này là được ghi âm lại?”

Lục Tân cảm thấy hơi ngạc nhiên, anh đã nghĩ tất cả khả năng của nguồn lây nhiễm, nhưng duy nhất không dự đoán được là nó lại là sản phẩm của khoa học kỹ thuật.

“Đây là cái gì?”

Trong kênh, giọng Hàn Băng đột nhiên vang lên tiếng gọi tạm dừng dồn dập.

Giọng nói của cô ta lập tức trở nên rất hồi hộp: “Anh đơn binh cẩn thận…”

“Đó là sản phẩm của giáo hội khoa học kỹ thuật …”

“Tích tích tích… tích!”

Cũng vào lúc này, quả cầu màu trắng đang bay trên không trung hơi dừng lại, ánh sáng lập lòe màu xanh hơi dài ra.

Cùng lúc đó, bên trong phát ra tiếng hợp âm điện tử rất nhỏ.

“Kiểm tra đo lường đến gần mục tiêu khác thường, bắt đầu tiến hành giai đoạn thực nghiệm hai!”

Khi âm thanh vang lên cũng là lúc quanh quả cầu màu trắng nứt ra hai cái cửa động màu đen, có những sợi râu bạc duỗi ra.

Ngay sau đó, bỗng nhiên có một dòng điện màu xanh cực mạnh cực đáng sợ kéo dài ra.

Chỉ trong chớp mắt, dòng điện này đã bao vây Lục Tân ở bên trong, đồng thời cũng bao phủ luôn cả bốn người xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận