Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1207: Đám tang cho người sống (2)

"A!"

Lục Tân đột nhiên mở mắt, trong nháy mắt ảo giác biến mất, tiếng gầm giận dữ của cha vang lên bên tai:

"Bọn họ đang ảnh hưởng đến mày đấy, mau lấy lại tinh thần đi..."

Lục Tân hơi tức giận, tại sao anh không cảm thấy nguy hiểm?

Khi anh muốn di chuyển thân thể lại phát hiện thần thức chuyển động xuất hiện, nhưng không nhúc nhích...

Anh cúi đầu xuống thì nhìn thấy sợi xích màu đen đang trói ở vị trí ngực của mình.

"Đây là năng lực quái quỷ gì vậy?"

Lục Tân tức giận, cảm thấy tất cả mọi thứ đều kỳ lạ đến mức hoang đường.

Đã rất lâu rồi anh không có cảm giác kỳ lạ như vậy.

So với khi đối mặt với quân đoàn Địa Ngục thì đối mặt với ba vị vị tế tự này còn đáng sợ hơn.

Khi đó, anh chỉ cần đối phó với quân đoàn Địa Ngục, nhưng ba vị vị tế tự này lại phân chia công việc rất rõ ràng.

Bọn họ giống như đã tính toán trước phản ứng của anh nên đều đang khắc chế toàn bộ hành động…

Thông qua sự kết nối giữa suy nghĩ và hiện thực, họ đã có được sức mạnh tinh thần vô tận để đối phó với anh.

Thông qua năng lực khác nhau mà họ đánh lén anh.

Chỉ là, trong khoảng thời gian giao thủ ngắn ngủi, anh có thể cảm nhận được sự điên cuồng của những vị tế tự này.

Có người bình thường nào lại nguyện ý bị xúc tu cơ giới đâm thẳng vào đầu mình chứ?

Những người này có bị điên không?

Hay, chính công ty Hỏa Chủng và tổ chức hộp đen tin rằng nơi này thật sự xuất hiện những tên điên nên bọn họ mới tiến hành thí nghiệm này, cuối cùng trong thời gian ngắn đã tạo ra được đủ loại phương pháp khiến họ có sức mạnh và năng lực cường đại như vậy?

Cùng lúc đó, ba vị tế tự giữa không trung cũng trở nên luống cuống.

Bọn họ không nghĩ rằng Lục Tân có thể tỉnh lại.

Hơn nữa sự tấn công của bóng đen cuồng bạo khiến bọn họ sụp đổ sắp không chịu nổi nhưng họ vẫn cắn răng chống đỡ. Cuối cùng họ cũng ý thức được, bọn họ đang cùng Lục Tân đánh tiêu hao, xem ai tạo thành ảnh hưởng với đối phương trước.

"Cậu..."

Trong giọng nói của vị vị tế tự kia, thậm chí còn có chút run rẩy, nhưng nhờ ý chí mà bình tĩnh trở lại, trầm mặc nói:

“Cậu nhớ lại quá khứ, nhưng lại để mặc cho nó tiêu tán như ánh sáng khi sao..."

"Chắc chắn trong lòng cậu sẽ tiếc nuối, nhưng nó không là gì so với sự bình yên vĩnh hằng sắp tới..."

"Người cậu yêu nhất đã rải nắm đất đầu tiên lên người cậu..."

“......”

Lục Tân bỗng nhiên cảm thấy tinh thần xung quanh hỗn loạn, đã an tĩnh hơn rất nhiều.

Những hồi ức không khống chế được đang tràn vào đầu khiến anh không tự chủ được nhìn thấy loại ảo giác đó một lần nữa.

Anh ta thấy một bóng người... là nữ, đang ngồi xổm bên cạnh hố đất, mắt ướt đẫm, hai tay nhẹ nhàng cầm nắm đất chậm rãi lên người anh. Cô chính là người anh yêu nhất sao?

Cô ấy trông như thế nào?

"Đất sẽ chôn vùi thân thể của cậu, mặt đất sẽ vĩnh viễn bảo vệ sự bình an bình của cậu..."

"Linh hồn của cậu sẽ nằm trong sông Ngân Hà, chỉ có sự âm thầm vĩnh cửu sẽ cùng cậu tan vào nơi sâu thẳm trong tinh không này..."

Đối phương mơ hồ tăng tốc độ nói.

Tinh thần hỗn loạn xung quanh càng ngày càng mạnh, sức mạnh của đối phương cũng theo đó mà tăng lên.

Dường như Lục Tân đã hoàn toàn bị bao phủ. Anh không hề cử động, cả người trở nên ngây ngốc.

"Anh đang làm gì vậy?"

Hạ Trùng ở bên cạnh hét lớn.

Tinh thần hỗn loạn xung quanh thật sự quá nặng nề. Mỗi đợt đều mang theo khí tức cuồng bạo.

Cô ta không có cách nào mở được cửa Vực Sâu nên không thể triệu hồi các sinh vật tinh thần. Cô ta căn bản chỉ là vượt qua mấy đợt đả kích cùng bậc.

Nhưng với thể chất hiện tại, cô ta vẫn có thể tiến vào Vực Sâu. Vì vậy, cô khôi phục tinh thần rồi hét to.

Trong tầm mắt của cô, Lục Tân vẫn duỗi hai tay ra, chắn trước mặt cô, chỉ là anh không cử động.

Lực lượng tinh thần cuồng bạo, tùy ý đang bao lấy anh...

Cùng lúc đó, giọng nói của vị tế tự ngày càng linh hoạt, như không còn tồn tại ở thế giới này.

"Dấu vết của ngươi ở nhân gian, đi bị xóa đi..."

"Đồ đạc của ngươi bị người thân mang đi, tài sản của ngươi đã để lại cho người ngươi yêu..."

"Ngươi..."

Lời của vị tế tự như một khúc xướng trầm thấp, bi thương, nhưng lại mơ hồ mang theo bình tĩnh.

Ngoại trừ một vài chỗ nói hơi nhanh.

Nhưng khi hắn ta dùng giọng nói tràn đầy tình cảm, nói đến điểm mấu chốt nhất để kết thúc khúc ngâm này, thì giọng của hắn ta đột nhiên khàn đi, chữ "ngươi" kia lặp lại vài lần, giống như cổ họng cứng lại, không nói nên lời.

"Ông bị sao vậy?"

Sức chống đỡ của vị tế tự bên cạnh cũng sắp đến cực hạn, không nhịn được hỏi nhỏ.

Sắc mặt của vị tế tự ngâm xướng trở nên sợ hãi, dừng một chút rồi thấp giọng nói: "Cũng không biết vì sao..."

"Đến đoạn tài sản lại không nói tiếp được nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận