Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 270: Tòa nhà điên cuồng (2)

Ban nãy lúc trở về cùng Tửu Quỷ, Lục Tân đã nhìn thấy bà cụ, họ Vương, có vẻ như dẫn theo một đứa trẻ đến sống ở đây. Bà là một bà cụ rất hiền lành, ngày thường làm những món ăn ngon, còn mang đến cho hàng xóm nếm thử, có quan hệ rất tốt với hàng xóm láng giềng.

Bây giờ là nửa đêm, lại có quái vật tinh thần ở đây, bà làm sao có thể xuống lầu?

"Cháu là chàng trai mà Cách Cách dẫn về đúng không?"

Bà Vương nhìn lên và thấy Lục Tân, mặt hiện lên vẻ hiền lành, nhưng cũng không biết là do ánh sáng lúc này quá tối, hay là gì khác, nụ cười của bà có vẻ hơi cứng nhắc, trong mắt thì hơi lộ ra vẻ âm u.

Bà nâng chiếc giỏ trên tay lên và cười từ tốn: "Bà mang ít đồ ăn ngon sang cho hàng xóm..."

"Nửa đêm đi cho đồ ăn ngon?"

Lục Tân hơi nhíu mày, cảm thấy bà không ổn lắm, nên không lập tức rời đi ngay.

"Đúng vậy…"

Bà nội Vương từ tốn nói, chậm rãi đi xuống lầu, giọng nói có chút khác thường trong hành lang tĩnh mịch: "Tôi chỉ là một bà cụ góa, sống ở đây cùng cháu trai, ai biết khi nào sẽ bị bắt nạt? Những hàng xóm này, không ai là người tốt, ngày ngày chỉ nghĩ đến chút đồ ăn ngon bà già này mua, mang một ít trái cây hỏng hóc đến để lấy lệ, chẳng qua là tôi không muốn so đo với họ thôi..."

"Dù sao, sau này thực sự có chuyện gì, cũng phải nhờ họ giúp đỡ..."

"Ăn đồ của tôi, không trả ơn này, bà già này dễ bị bắt nạt như vậy sao?"

Vừa lảm nhảm, bà ta vừa từ từ bước xuống, cầm cái giỏ lên và nhổ vài ngụm vào đó.

Trên mặt hiện lên một nụ cười quái dị: "Cho bọn họ ăn, để cho bọn họ ăn..."

Lục Tân cau mày, chăm chú nhìn bà cụ, không nhìn thấy quái vật tinh thần trên người bà ta, vì vậy chỉ gật đầu.

Anh nhảy lên, nắm lấy tay vịn cầu thang rồi sải bước lên lầu.

Đi lên từng tầng một, anh phát hiện tòa nhà này dường như trở thành cõi ma vào lúc này.

Lúc này anh vẫn còn bắt chước theo trạng thái năng lực của mẹ, vì vậy anh có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, đi một mạch lên thì nhìn thấy các loại hình ảnh trong toàn bộ tòa nhà, hay nói cách khác là chúng trực tiếp xuất hiện trong tâm trí anh.

Lên tầng bốn, thấy một cặp vợ chồng đang cãi nhau, người phụ nữ đứng ngoài, bụng to, mắng mỏ vào bên trong: "Ông tưởng tôi không biết ông đang nghĩ gì sao? Ông là đồ khốn nạn, khốn nạn, lừa được tôi rồi còn nghĩ đến bạn thân của tôi. Bức ảnh ông ở trong nhà vệ sinh làm chuyện kinh tởm đó với cô ta, tưởng tôi không nhìn thấy sao? Ông kinh tởm gần chết..."

Người đàn ông trong nhà điên cuồng đập phá đồ đạc: "Từ lâu tao đã hết chịu nổi mày rồi. Mày ngày ngày giả bộ già mồm cái gì. Ngày trước ngày nào mày cũng chơi hộp đêm, có biết bao nhiêu thằng đã ngủ với mày, tao còn không biết sao? Dựa vào đâu những người đó mời một ly rượu là có thể ngủ với mày? Dựa vào đâu bây giờ tao phải mua nhà cho mày, mua xe cho mày, phải mua hoa quả đắt gần chết cho mày? Dựa vào đâu tao phải hạ thấp mình phục vụ cho mày?"

Lục Tân không để ý đến, lao thẳng về phía trước.

Khi lên tầng bảy, thấy có người đang đánh nhau, một người phụ nữ hơi mập đang tát mạnh vào người ông già ngồi trên xe lăn: "Già không chết, mau nói cho tôi biết, tiền giấu ở đâu rồi? Tiền của con trai ông là của tôi, dựa vào đâu ông lại giấu đi? Đôi mắt gian xảo của ông ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào mông của tôi, ông cho rằng tôi không biết sao? Ông thật ghê tởm, thật không biết xấu hổ, đáng bị đẩy xuống lầu..."

"Đáng chết, ông đừng hòng chạy..."

Ông già đưa tay che đầu và ra sức hét lên: "Mày đừng hòng tìm thấy, đó là tiền của con trai tao. Mày đừng hòng tìm thấy, cho dù có đốt tiền tao cũng sẽ không đưa cho mày, mày nằm mơ đi, đồ gái điếm thối tha như mày nên bị ném ra ngoài hoang dã..."

Người trong tòa nhà này đều điên rồi...

Lục Tân có một cơ thể cường tráng, anh chạy thẳng lên cầu thang, như đang đi qua một địa ngục.

Anh nhìn thấy một học sinh cấp ba đeo kính mắt mặc đồng phục học sinh, ngồi xổm ở cửa, đổ cả thùng xăng lên cánh cửa khóa chặt, sau đó cười dữ tợn châm que diêm quẹt, rồi cười nham nhở: “Đốt chết các người, đốt chết các người, ai kêu các người không mua máy tính cho tôi..."

Thấy một đứa trẻ xô ông già đang đi về phía cầu thang, mắng: "Ông quản tôi, ông đi chết đi..."

Nhìn thấy một thanh niên mặc đồ cải trang và mang giày da đang ăn trộm thịt xông khói trên bệ cửa sổ của nhà hàng xóm.

Thấy một người vợ đổ lọ thuốc xanh vào nồi canh, vừa khuấy mạnh, trong khi đôi mắt ánh lên vẻ hầm hầm: “Đi chết đi, chết hết đi, dựa vào đâu công việc ở nhà đều do tôi làm, dựa vào đâu mọi sự bực tức đều do tôi gánh chịu?"

"Chi bằng chết đi, chi bằng tất cả mọi người cùng chết đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận