Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 678: Trách nhiệm của bản thân (2)

"Bằng bằng bằng..."

Một trận chiến ngay lập tức diễn ra bên cạnh Lục Tân.

Có thể tinh thần tái nhợt trong nháy mắt leo lên sàn đấu, với một tiếng rít vô thanh, nó lao về phía Lục Tân.

Cũng có viên đạn mang hồ quang điện màu xanh lam bay thẳng tới bắn trúng những xác chết đó.

Trận chiến không bắt đầu theo đơn vị của hai bên, trong đội tiên phong bên trái cũng có người gầm rú lao về phía Lục Tân.

Trong số các nhân viên của trạm quan sát bên phải, cũng có người đứng yên bất động.

Trong toàn bộ trận chiến, Lục Tân đều không can thiệp.

Anh chỉ ở bên trái khi các thành viên của đội điều tra đang nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ dọn dẹp, hoặc cụ thể hơn là khi các thành viên đã chết của đội điều tra rơi vào tình trạng nguy hiểm, bóng đen dưới chân anh đã di chuyển và cắn nuốt thể tinh thần nhảy bổ tới trước mặt họ.

Sau đó, khi mấy con thể tinh thần ở phía bên kia muốn trốn thoát, anh ra hiệu cho em gái có thể đuổi theo.

Trận chiến xuất hiện đột ngột, kết thúc cũng rất nhanh.

Lục Tân quay đầu nhìn mấy chiến sĩ cầm súng vẫn đứng cách đó không xa.

Mấy người chiến sĩ này tay cầm súng, họng súng vẫn đang tỏa ra làn khói xanh nhàn nhạt.

Khuôn mặt vốn đã trở nên xám xịt với những cơ thịt căng cứng lúc này có vẻ rất cương quyết, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.

Sau khi xác nhận xung quanh không có thi thể nào còn sống muốn tấn công Lục Tân, đội trưởng giơ tay ra lệnh cho các thành viên trong đội ở bên cạnh ngừng bắn, sau đó vụng về tiến lên vài bước, thấp giọng hét lớn một tiếng: "Anh đơn binh."

Lục Tân ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Tại sao anh lại làm thế này?"

Đội trưởng một mắt thì thào nói: "Chúng tôi ra ngoài để làm việc này mà."

"Loại bỏ các nguồn ô nhiễm."

"Nếu đã vậy thì sao bản thân anh lại có thể biến thành một nguồn ô nhiễm?"

Một người đã chết, cầm súng trên tay, dùng con mắt còn sót lại nhìn chính mình, nghiêm túc nói ra câu trả lời.

Cảnh tượng này tự nó có thể đã rất hoang đường, nhưng Lục Tân đột nhiên như bị một cảm xúc kỳ lạ đánh trúng.

Anh không biết phải trả lời như thế nào, chỉ im lặng một lúc rồi đứng dậy.

Nói với đội trưởng một mắt, "Cảm ơn anh."

Đội trưởng hơi xúc động, tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói ra được.

Kể cả những người xung quanh anh ta cũng vậy.

Trên tay họ vẫn cầm súng, những vết thương trên người vẫn đang rỉ máu.

Lục Tân có thể thấy được phía trên đầu của bọn họ cũng có một thứ nhàn nhạt màu trắng lơ lửng.

Đó là dấu hiệu cho thấy thể tinh thần dường như sắp rời khỏi cơ thể.

Từ những biểu hiện có phần cứng nhắc của họ, có thể nhận ra hai loại cảm xúc hỗn loạn.

Một loại là kiên định, vững vàng như bàn tay đang cầm súng của họ.

Nhưng còn lại là vẻ đau đớn và hoang mang khó tránh khỏi hiện lên trên khuôn mặt.

"Tại sao họ có thể làm được những việc này?"

Nhìn vẻ mặt đau khổ của những người này, Lục Tân như có thể cảm nhận được sự chật vật của họ.

Anh khẽ mở miệng, lại như đang hỏi mẹ.

Lúc này, mẹ cũng lặng lẽ nhìn những người chiến sĩ còn lại, trên mặt lộ vẻ cảm khái, nhẹ nhàng nói:

"Bởi vì ý chí của họ mạnh mẽ hơn những người khác, thời gian đi vào diện ô nhiễm cũng ngắn hơn."

"Diện nhiễm ô nhiễm?"

Lục Tân bắt được từ này, nhẹ giọng hỏi.

Anh nhớ rằng anh đã học được điều này trong khóa đào tạo đặc biệt về ô nhiễm.

Xác định mối đe dọa của các nguồn ô nhiễm và phương thức gây ô nhiễm của chúng là phần cực kỳ quan trọng nhất.

Ô nhiễm lây lan theo đủ loại phương thức khác nhau.

Ô nhiễm tính chất lây lan thấp, chẳng hạn như ô nhiễm thông qua tiếp xúc, ô nhiễm thông qua xâm nhập.

Khả năng lây lan cao là ô nhiễm cảm ứng, chỉ cần một ánh nhìn hoặc nghe thấy âm thanh nào đó là sẽ có thể bị ô nhiễm.

Nhưng trên hết thảy những ô nhiễm này, có một số phương thức ô nhiễm đáng sợ hơn.

Ví dụ như diện trường.

Ô nhiễm tạo thành một loại diện trường, vô hình lan tỏa và bao trùm một khu vực.

Chỉ cần ở trong trường lực lượng tinh thần này, có thể không nhận thấy bất cứ điều gì đã bị ô nhiễm rồi.

Loại ô nhiễm này có liên quan rất nhiều đến quy mô lượng cấp tinh thần.

"Tất cả chúng ta giờ đây đều đang ở trong diện ô nhiễm này."

Mẹ nhẹ nhàng giải thích: "Có thể nói chúng ta cũng đã bị ô nhiễm, nhưng chúng ta tốt xấu gì cũng có sức đề kháng mạnh hơn một chút, họ cũng vậy. Những người ở điểm quan sát này càng lâu thì ô nhiễm tự nhiên sẽ càng sâu. Đội vũ trang này bị ô nhiễm trong thời gian ngắn hơn, thêm nữa là, mặc dù diện trường này tồn tại, nhưng mẹ không cảm nhận được ý chí của nó ... "

"Cho nên, ý chí của bản thân bọn họ vẫn có thể có một chút tác dụng..."

"Đương nhiên, nói thế nào thì cũng..."

Trên mặt bà hơi lộ ra vẻ tán thưởng: "Mấy anh chàng này đã tạo nên một kỳ tích nho nhỏ..."

Nhìn theo ánh mắt của mẹ, Lục Tân cũng nhìn qua họ.

Lúc này, thân thể bọn họ đều đang run rẩy, tay chân như trở nên mềm nhũn, thân thể từ từ tê liệt ngã xuống, Lục Tân có thể cảm nhận được sự giãy giụa của bọn họ, đồng thời có thể nhìn thấy trong cơ thể bọn họ đang có thể tinh thần màu tái nhợt từ từ bò ra khỏi cơ thể.

Giống như những người đột biến vừa rồi, họ cũng đang trải qua quá trình này.

Chỉ là họ có sức đề kháng cao hơn nên quá trình này bị kéo dài hơn, đồng nghĩa với việc họ phải chịu đựng nhiều hơn.

Lục Tân đột nhiên quay lại nhìn mẹ.

Mẹ khẽ thở dài, như thể bà hết cách với Lục Tân, rồi nhẹ nhàng đi về phía trước.

Tay lấy cây kéo từ trong bao ra, cắt nhẹ trên đỉnh đầu bọn họ.

Dường như có thứ gì đó tạm thời bị cắt đứt, Lục Tân thấy sự giãy giụa của những chiến sĩ vũ trang ấy đã vơi đi rất nhiều.

"Làm việc của con đi."

Mẹ nhìn Lục Tân và nhẹ giọng nói.

Lục Tân hít sâu một hơi, gật đầu rồi sải bước đi về phía trước.

Mỗi người đều nên làm tốt công việc của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận