Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 334: Ba vấn đề (2)

“Tuy nhiên, dù vượt ra khỏi dự đoán nhưng cũng không đến mức chuyển biến xấu.”

Giáo sư Trần dừng một lúc rồi tiếp tục nói: “Căn cứ kết quả hiện tại quan sát được, một là, đồng chí Lục có năng lực chống cự rất mạnh đối với ảnh hưởng xấu của Oa Oa, thậm chí có thể nói là hoàn toàn miễn dịch. Bây giờ anh ta và Oa Oa đã ở cùng một phòng trong vòng hơn hai tiếng đồng hồ nhưng tâm lý không xuất hiện sự dao động nào. Có thể suy đoán như là ảnh hưởng xấu của Oa Oa không hề ảnh hưởng đến trạng thái của đồng chí Lục.”

“Hai là, Oa Oa có tính bao dung rất lớn đối với đồng chí Lục. Từ kết quả quan sát được từ trước có thể thấy, Oa Oa có bệnh thích sạch sẽ rất nặng và các triệu chứng ám ảnh cưỡng chế ở mức độ nhất định, triệu chứng lo âu, vân vân. Nhưng cô bé có thể tha thứ cho việc đồng chí Lục không cởi giày mà bước vào căn phòng của cô bé, cho phép anh ta ngồi bên cạnh cô bé. Thậm chí tha thứ cho đồng chí Lục cầm lấy điều khiển từ xa của cô bé để đổi kênh, còn bật âm thanh lên…”

“Bất kể là quan sát từ phương diện này, đây đều là những ảnh hưởng tích cực…”

Một hơi nói đến đây, ông ta mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô tiên sinh ngồi ở đầu bàn họp, nói: “Cho nên, tôi có một đề nghị. Nếu bọn họ đã bắt đầu tiếp xúc thì tại sao không mượn cơ hội này để bắt đầu kế hoạch chúng ta đã nói trước kia?”

Tô tiên sinh nghe giáo sư Trần nói, dường như đang im lặng suy tư, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn họp.

“Thật ra bản thân tôi cũng đồng ý với kế hoạch này của giáo sư Trần.”

Lúc này Bộ trưởng Thẩm cũng từ từ nói: “Điều duy nhất làm tôi không yên tâm là kế hoạch này cần sự phối hợp của đồng chí Lục. Nhưng bản thân anh ta có rất nhiều yếu tố không chắc chắn. Mặt khác, cơ hội này đến quá đột ngột, mọi người có chắc chắn là đã chuẩn bị kỹ càng chưa?”

Giáo sư Bạch cười nói: “Bây giờ không phải trước Trăng Máu, không có nhiều thời gian để chúng ta chuẩn bị như vậy.”

Bộ trưởng Thẩm liếc mắt nhìn giáo sư Bạch, không hề nổi giận. Dường như ông ta cũng không cho rằng câu trả lời này là đang xúc phạm mình.

Lúc này Tô tiên sinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía giáo sư Trần, nói: “Ông định làm gì?”

Giáo sư Trần đứng dậy, cầm điều khiển từ xa trong tay đưa về phía trước nhấn một cái.

“Đầu tiên, tôi chuẩn bị mời đồng chí Lục thay chúng ta hỏi Oa Oa ba vấn đề.”

Trên màn hình chiếu phía cuối căn phòng xuất hiện hình ảnh, tầm mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.

“Ba vấn đề?”

Khi Trần Tinh nhắc nhở mình có thể bắt đầu công việc trong kênh nói chuyện, Lục Tân đã ngán ngẩm, buồn bực xem hoạt hình hai giờ đồng hồ.

Ở trong căn phòng này cũng không thoải mái.

Bởi vì ở đây quá yên tính, ngay cả ti vi mình cũng ngại không dám mở tiếng quá to, giống như đang xem câm không có âm thanh.

Chủ nhân của căn phòng này cũng không thích nói chuyện với người khác. Cô chỉ lặng lẽ ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng cầm lấy những khối lego, tìm kiếm từng khối có màu sắc phù hợp để xếp chúng nó vào một chỗ. Sau đó cô lại không hài lòng mà tháo nó ra.

Nửa tiếng sau, có nhân viên công tác đưa bữa đến. Đó là một đĩa bánh quy hình tròn có nhân, màu sắc rất đáng yêu.

Mặc dù nhân viên công tác tốt bụng chuẩn bị hai phần, nhưng Lục Tân vẫn cảm thấy chưa no.

Trong kênh nói chuyện, Trần Tinh nói với Lục Tân đó là macaron, một loại bánh rất được hoan nghênh trước thiên tai, cũng là món điểm tâm rất đắt đỏ. Nhưng nói thật, ở phương diện ăn uống anh vẫn có khẩu vị riêng của mình. Anh cảm thấy món này chắc chắn không ngon bằng đùi gà…

Cũng may, cuối cùng Trần Tinh đã nói với mình là phải làm gì.

“Này…”

Lục Tân gọi cô bé đang đưa lưng về hướng mình, im lặng xếp lego một tiếng.

Qua mấy giây, cô bé kia giống như mới ý thức được Lục Tân đang gọi mình, từ từ quay đầu, lẳng lặng nhìn anh.

Lục Tân dựa theo Trần Tinh, chậm rãi hỏi: “Cô có hài lòng với cuộc sống hiện tại không?”

Cô bé vẫn lẳng lặng ngồi nghe, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng.

Cô bé chỉ nhìn Lục Tân một cái, sau đó lại tiếp tục loay hay xếp lego.

“Không có phản ứng sao?”

Trong kênh nói chuyện, Trần Tinh hình như hơi căng thẳng, hoặc là thất vọng.

Các cô chuẩn bị ba vấn đề, nhưng nếu ngay cả vấn đề thứ nhất đều không hỏi được thì toàn bộ kế hoạch nên tiến hành thế nào đây?”

“Có lẽ không phải là không có phản ứng, chỉ là cô bé nghe không hiểu.”

Lục Tân suy nghĩ một chút, vừa nhìn về phía cô bé vừa nói: “Ý của tôi là em sống có vui vẻ không?”

Động tác loay hoay xếp lego của cô bé dừng lại, cô bé quay đầu, sau đó khuôn mặt tươi cười nhìn về hướng Lục Tân.

Sau đó, cô dùng sức gật đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận