Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1402: Lớn lên dưới ánh mắt thần (1)

Đây là cảm giác gì?

Giống như có một thứ gì đó, vĩnh viễn biến mất.

Lục Tân không biết cảm giác của bản thân lúc này, là thương cảm, hay là sung sướng.

Tất cả những tâm tình đè nén ở trong lòng anh lúc này, toàn bộ đều được giải phóng ra ngoài.

Có một loại sức mạnh vẫn đặt trên đỉnh đầu anh từ khi anh có thể ghi nhớ được những chuyện xảy ra, bỗng nhiên có cảm giác bị chọc thủng.

Cảm giác, suy nghĩ của anh giống như bị mất khống chế vậy, điên cuồng trào dâng trong đầu anh.

Cực kỳ vui vẻ, cực kỳ sảng khoái, muốn cười thật to, muốn gào thét…

Anh không biết tại sao bản thân mình lại điên cuồng như vậy, hưng phấn như vậy.

Cảm xúc dường như có chủ kiến của riêng nó. Bọn nó muốn vui vẻ, muốn trút giận, không quan tâm đến việc bản thân anh có đồng ý hay không.

Ẩn sâu trong sự phấn khích và hào hứng kỳ lạ này, là một nỗi buồn và sự cô đơn khó nói.

Vì vậy, trong sự tán loạn của vô số lực lượng tinh thần khi người cầm kiếm tan vỡ, Lục Tân bỗng phá lên cười. Tiếng cười chọc thủng những tấm bình phong che chở cho hỗn loạn do tinh thần chảy loạn tạo thành, thậm chí còn truyền đến phía Thanh Cảng, truyền vào trong đầu vô số người.

Cười đến mức khàn cả giọng, cuối cùng tiếng cười còn mang theo nức nở.

Trong sự hành hạ của cảm xúc này Lục Tân bỗng nhiên ngẩng đầu theo bản năng, bắt đầu thấy được vô số những tinh thần đang chảy loạn.

Đây là những lực lượng tinh thần mà người cầm kiếm để lại, là những lượng cấp trước đây chưa từng thấy.

Trong dòng chảy hỗn loạn của lực lượng tinh thần thuần túy này, tất cả các ảo ảnh và ảo giác thính giác đều có thể xuất hiện.

Con người có thể chỉ vì một suy nghĩ của mình, khiến cho tất cả lực lượng tinh thần đều biến hóa theo mình.

Để cho bản thân có thể nhìn thấy được những gì mình muốn thấy, nghe được những gì mình muốn nghe.

Cũng có thể bị chìm ngập trong dòng chảy hỗn loạn của lực lượng tinh thần khổng lồ này, sau đó mất đi những lý trí và suy nghĩ vốn có của mình.

Lúc này Lục Tân ngẩng đầu nhìn lên, bỗng thấy được một bóng dáng kỳ lạ.

Anh thấy được trên đỉnh đầu có một cung điện to lớn không thấy rõ chi tiết cụ thể, chỉ có thể cảm giác được, bên trong cung điện này, khí tức cực kỳ lạnh lùng và ẩm ướt, cảm giác khiến người khác run sợ ngập tràn bên trong tòa cung điện.

Anh thấy được ở chỗ sâu nhất của tòa cung điện, dường như có một cái ngai vàng, phía trên có một bóng người màu đen đang ngồi.

Anh có thể cảm giác được, bóng người màu đen này đang nhìn anh.

Lục Tân bỗng nhiên không khống chế được suy nghĩ, áp lực giống như biển khơi vậy, lại xuất hiện trên người anh.

Bóng người màu đen dường như muốn nhấn chìm anh, nhưng vào giờ khắc này, thậm chí Lục Tân còn không có suy nghĩ đối đầu với lực lượng của nó.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Những hạt màu đen trong mắt anh bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Giống như có vô số suy nghĩ và lời nói tràn vào trong đầu Lục Tân.

Những cảm xúc mất khống chế kia, cái gì cũng giống như có ý chí của chính nó, đang liều mạng thâu tóm tư tưởng của anh.

Khiến bản thân anh khuất phục, không còn phải gánh chịu áp lực lớn như thế này nữa.

Hoặc là biến áp lực này thành một bộ phận không thể thiếu.

Một áp lực trước đó chưa từng có, cũng khiến anh cảm nhận được những thứ mà trước đó anh chưa từng chạm đến.

Trong nội tâm anh bắt đầu xuất hiện một cảm giác bất lực, cảm giác này giống như để mặc cho bản thân mình không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Dù sao trên thế giới này vốn dĩ cũng không có cái gì có thể khiến anh lưu luyến, vốn dĩ tất cả mọi người đều coi anh là một con quái vật, như vậy cần gì phải nhượng bộ ánh mắt của người khác, cứ thuận theo suy nghĩ của mình, cảm giác của mình, tùy ý biến thành hình dáng gì đi…

Ở một khoảng cách cách đó hàng trăm dặm, lão viện trưởng ngẩng đầu lên, nhìn về hướng này, có chút hơi lo lắng.

Trong thành phố Thanh Cảng, Oa Oa cũng hơi sốt ruột.

Trên bức tường cao của Thanh Cảng, sắc mặt mẹ của chút thương cảm, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng, bình tĩnh nhìn về phía của Lục Tân.

Cha và em gái cũng cảm thấy sợ, nhìn về phía mẹ giống như muốn cầu cứu.

“Không giúp được!”

Hình như mẹ cũng biết bọn họ đang suy nghĩ gì, chậm rãi lắc đầu: “Hai người cũng biết, trên lưng nó vốn dĩ phải chịu một áp lực rất lớn.”

“Đó là ánh mắt của thần!”

“Là bóng dáng thần, vứt về một quá khứ từ rất xa.”

“Nó loạng choạng lớn lên, dưới cái nhìn soi mói của thần, lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm trong cái nhìn chăm chú này.”

“Cho nên, trong thời điểm mấu chốt, chúng ta không giúp được nó, chỉ có thể để nó tự mình vượt qua.”

“Giống như chúng ta có thể giúp nó ôn tập bài học, nhưng không thể nào thi hộ nó.”

Trong tiếng thở dài của mẹ, hai con mắt trên không trung dường như càng trở nên sáng hơn.

Lục Tân đang đau khổ giãy giụa trong dòng chảy loạn của tinh thần ở trên cánh đồng hoang, hoàn toàn đối lập với ánh mắt hưng phấn tươi sáng ở trên trời.

Nó càng ngày càng sáng, khoảng cách cũng càng ngày càng được kéo gần, giống như muốn nhìn kỹ từng phần biến hóa trên người Lục Tân lúc này.

Mẹ bỗng nhiên im lặng, căm thù nhìn về phía ánh mắt trên bầu trời kia.

Nhìn thấu được tham lam của nó, cũng cực kỳ căm ghét giờ khắc này nó lại có thể cười trên sự đau khổ của người khác.

“Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nó như vậy…”

“Nhiều tính toán vây quanh nó như vậy…”

“Nhưng rõ ràng nó chỉ muốn sống như một người bình thường…”

“Các người…”

Trong lòng mẹ sinh ra cảm giác tức giận, nhưng mà vào giờ khắc này, ngay cả bà cũng cảm nhận được sự bất lực của bản thân.

Cặp mắt kia cũng không vì bà tức giận mà thay đổi điều gì, dường như còn sáng hơn.

Tham lam nhìn Lục Tân lúc này, giống như đang muốn khiêu khích vậy.

Nhưng cũng chính vào lúc này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận