Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 672: Hy vọng của họ (1)

Bên cạnh doanh trại tối đen như mực này, một cảnh tượng có phần kỳ dị đã xuất hiện.

Một đám người chết với đủ loại thương tích trên người, ánh đèn ảm đạm và gió hiu hiu trong hoang vu nhìn có chút đáng sợ, bọn họ đều rất hăng hái, thậm chí có chút kích động vây chặt lấy Lục Tân, sôi nổi náo nhiệt đi về hướng lều trại phía xa.

Dọc đường đi, Lục Tân nhìn thấy dấu vết của cuộc giao tranh chém giết ác liệt và vết máu ở khắp nơi.

Ngay cả trên lều, những mảng máu lớn bắn tung tóe lên, còn có một số tay chân bị đứt lìa và những mảnh thịt nằm rải rác xung quanh.

"Anh đơn binh, mời ngồi."

Đội trưởng vốn muốn mời Lục Tân vào lều, nhưng Lục Tân đã mỉm cười từ chối.

Vì vậy, anh ta cũng nhanh chóng lấy một chiếc ghế di động bằng vải bạt ra đặt bên ngoài lều cho Lục Tân.

Dưới gầm ghế có một bàn tay bị đứt lìa.

Lục Tân liếc nhìn thấy, lặng lẽ đá bàn tay bị đứt lìa sang một bên.

Sau khi ngồi xuống, Lục Tân đã bị đám người vây quanh.

Trên cơ thể mỗi người đều có những miệng vết thương ghê rợn, có người bị đứt một cánh tay với những phần cơ lòi ra từ chỗ đứt, có người bị gãy chân, máu nhớt chảy ra từ chỗ gãy, họ đang tựa vào cánh tay, tựa vào vai đồng đội mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng người.

Bởi vì máu chảy quá nhiều, khuôn mặt của họ đều tái nhợt, một số còn lộ ra sắc da xanh lét.

Loại màu da này khiến nụ cười nhiệt tình của họ cũng lộ ra cảm giác ảm đạm khó tả.

"Anh bị sao thế?"

Lục Tân im lặng một lúc, rồi mỉm cười hỏi người đàn ông bị gãy chân.

Người kia có vẻ không hiểu, nhìn qua Lục Tân đầy nghi hoặc.

Đôi mắt của anh ta đã trở nên ảm đạm và đờ đẫn, vì vậy Lục Tân quan sát thấy biểu hiện nhỏ này từ việc anh ta khẽ nâng cằm lên.

Lục Tân nở một nụ cười quan tâm và nói, "Tôi thấy rằng anh đang đi lại có chút khó khăn, suýt thì ngã rồi."

"À…"

Nghe đến đây, người kia có vẻ hơi ngượng ngùng, cúi gằm mặt nhìn chiếc chân bị gãy một nửa của mình.

Người bên cạnh anh ta cười nói: "Thằng này nửa đêm chạy lung tung bất cẩn trẹo chân ấy mà."

Lục Tân chậm rãi gật đầu.

Có nghĩa là, hiện giờ bọn họ thực sự không nhận ra rằng bản thân họ đã chết, thậm chí cũng không hiểu thương tích của mình.

Người bị gãy chân thì nói là bị trẹo chân, vậy thì người bị mất tay là chỉ bị trẹo tay thôi sao?

Đứt nửa cái đầu chắc là do vô tình bị va đập thôi à.

Người kia ruột đã chảy ra cả ngoài rồi, anh ta có lẽ cảm thấy bản thân hơi buồn đi nặng nhỉ ...

Ánh mắt Lục Tân chậm rãi quét qua đám người đã chết, sắc mặt anh đột nhiên trở lên nghiêm túc hơn:

"Điểm quan sát đó rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì, nói cho tôi biết trước đi."

Nhìn thấy Lục Tân trở nên nghiêm túc, những binh lính vũ trang này cũng sửng sốt, tất cả vô thức đứng nghiêm.

Đội trưởng nói: "Báo cáo anh Lục, khi chúng tôi đến đây, những đồng nghiệp trong điểm quan sát..."

Yết hầu của anh ta khẽ nhúc nhích, giọng anh ta hơi trầm xuống rồi mới tiếp tục nói: "Đã chết rồi, khi đối mặt với sự hoảng loạn của chúng tôi lúc đó, dường như bọn họ có vẻ hơi sợ hãi, còn hỏi chúng tôi chuyện gì đã xảy ra, điều này khiến chúng tôi nhận ra sự khác thường, và chắc chắn rằng lúc này họ vẫn chưa phát hiện ra sự thật rằng bản thân họ đã chết, chúng tôi không biết đây là loại ô nhiễm gì, cũng không dám trực tiếp điều tra. ”

"Sau khi bàn bạc với nhau, chúng tôi quyết định không vạch trần bọn họ, cũng không tiếp xúc trực tiếp với họ, mà lập tức rút khỏi điểm quan sát."

Không trực tiếp tiếp xúc, cũng không nói ra sự thật rằng họ đã chết cho những người ở địa điểm quan sát.

Lục Tân nhớ lấy lời anh ta nói, rồi khẽ gật đầu nói: "Vậy có chuyện gì xảy ra trong quá trình theo dõi của anh không?"

Đội trưởng ngẩn ra một chút, lộ ra vẻ cố gắng suy nghĩ.

Sau đó chậm rãi lắc đầu: "Không có."

Chắc chắn là có...

Lục Tân thầm thở dài.

Nếu không xảy ra chuyện gì thì sao tất cả bọn họ có thể chết hết được?

Đánh giá từ vết thương của họ, một số là vết thương do súng bắn, một số là vết thương do dao, vừa rồi chắc chắn đã có một trận chiến cực kỳ thảm khốc.

Nhưng họ đã quên hết rồi sao?

Trong ánh mắt mong đợi của những người lính đã chết, Lục Tân lặng im chậm rãi đứng lên.

Anh không vội vàng đưa ra câu trả lời mà trước tiên đi dạo quanh khu trại một vòng.

Những người chết này đều có chút sợ hãi anh, không dám quấy rầy.

Sau khi quay lại, Lục Tân đã có một câu trả lời, những người này có lẽ đã tàn sát lẫn nhau.

Mặc dù anh chưa nghiên cứu dấu vết một cách hệ thống, nhưng nhìn chung cũng có thể đưa ra phán đoán.

Trời vừa mưa nhỏ, mặt đất trơn trượt mềm xốp, nhưng xung quanh chỉ có vết xe jeep của họ, mà không thấy gì khác, chứng tỏ là có lẽ không phải người ngoài đến giao chiến với họ, hơn nữa trên vỏ đạn và mảnh bom vụn đã nổ nằm rải rác, có thể thấy kiểu vòng của lựu đạn và dao găm trên người họ là của cùng một lô vũ khí, nên loại trừ được khả năng do người ngoài.

Nhưng tại sao lúc này sự việc càng đơn giản, lòng càng thấy nặng trĩu vậy chứ?

"Rẹt rẹt..."

Vị trí chân gọng kính bên trái bỗng truyền đến âm thanh hỗn loạn của dòng điện.

Ngay sau đó, một giọng nói có phần căng thẳng vang lên: "Anh... Anh đơn binh, anh có thể nhận được tín hiệu không?"

Lục Tân đỡ gọng kính, nhẹ giọng nói: "Được."

Đầu dây bên kia là giọng của nghiên cứu viên vừa rồi, anh ta có vẻ rất căng thẳng: "Bây giờ anh thế nào?"

"Tôi rất tốt."

Lục Tân nhẹ giọng đáp, liếc nhìn những người lính vũ trang xung quanh rồi nói: "Họ rất nhiệt tình, cũng rất hợp tác."

Nghiên cứu viên nghẹn lời một lát, như thể anh ta không biết phải trả lời như thế nào.

Ngừng một chút, anh ta mới vô thức thấp giọng: "Bây giờ tôi đang nói chuyện, họ có thể nghe thấy không?"

Lục Tân nhìn lướt qua binh lính vũ trang cũng cách đó ba mét, khẽ lắc đầu nói: "Không nghe thấy được đâu, anh có thể nói."

Nghiên cứu viên thở ra và hạ giọng nói: "Chúng ta không dám đi tụ hội với phần lớn đội, cần phải ngăn chặn khả năng cũng bị ô nhiễm trong tình huống đã ở rất gần lúc nãy, bất cẩn tiếp xúc hầu hết bọn họ cũng rất có khả năng sẽ lây truyền ô nhiễm cho bọn họ, vì vậy, bây giờ ... Bây giờ chúng ta cố gắng tìm một nơi an toàn nhất có thể, trong lúc này, tạm thời chờ một lát, vừa rồi ... "

Anh ta nói đến đây, giọng nói không khỏi có chút run rẩy, cố gắng hết sức nói ra: "Vừa rồi ... Thứ chúng ta nhìn thấy có phải là ảo giác không?"

Lục Tân khẽ lắc đầu, nhìn lướt qua vết thương trên người những binh lính vũ trang, nói: "Chắc không phải đâu!"

Nghiên cứu viên hít sâu một hơi lạnh, nói: "Có nghĩa là bọn họ đã đi ra ngoài, cũng giống như người ở điểm quan sát à?"

Lục Tân khẽ gật đầu: "Ừ."

Giọng của nghiên cứu viên có chút chật vật: "Vậy, anh đơn binh bây giờ đã có ý tưởng gì cho cuộc điều tra chưa?"

"Hiện tại thì vẫn chưa."

Lục Tân nhẹ giọng nói: "Hiện tại tôi chỉ có thể nhìn ra có thể là bọn họ tự tàn sát lẫn nhau mới dẫn đến kết quả này..."

"Anh có thể cho tôi chút sáng kiến!"

"Được……"

Nghiên cứu viên, dường như đang cố gắng giữ bình tĩnh, rồi mới thấp giọng nói:

"Nếu đã có thể xác định được nguyên nhân cái chết của họ, thì bây giờ chỉ có hai vấn đề cần được làm rõ:"

"Một là, rốt cuộc là lực lượng gì đã khiến bọn họ tàn sát lẫn nhau?"

"Hai là điều gì đã khiến họ dù đã chết nhưng vẫn đi lại tứ tung như người sống, thậm chí còn đang làm việc ..."

"Anh đơn binh, hãy cẩn thận, phòng trường hợp họ chỉ đang giả vờ ..."

"Không sao đâu, tôi biết phải làm gì."

Lục Tân nhẹ giọng đáp lại, sau đó cắt ngang cuộc trò chuyện và đi về phía trước.

Những người lính vũ trang kia dường như cũng cảm thấy rằng Lục Tân có một chút thần bí, lúc anh nói chuyện cũng không dám đến gần.

Chỉ khi xác nhận rằng lúc này Lục Tân đã kết thúc cuộc gọi, họ mới chậm rãi đi về phía trước.

Trên khuôn mặt cứng đờ như người chết đã mang theo chút sắc màu của hy vọng...

... sắc màu của hy vọng như người sống.

Họ thực sự đã coi anh là hy vọng, nghĩ rằng nếu anh đã đến, mọi vấn đề có thể được giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận